Tuyết Rơi Trên Đồi Thông

Chương 11

"Không có tiền." Chung Lê thành thật cười nói.

Dương Nghiên yên lặng trợn trắng mắt: "Chẳng phải người ta nói phụ nữ dù trong túi chỉ còn một nghìn cũng phải lấy ra bảy, tám trăm mua quần áo hay sao? Cô có phải phụ nữ không?"

Chung Lê chỉ cười, nhún vai không nói gì.

Hóa trang xong, Dương Nghiên ngây người một lúc, nhìn cô chằm chằm.

"Sao lại nhìn tôi như vậy?" Chung Lê thấy hơi sợ.

"Đi thôi."

Chiếc xe BMW của cô, Dương Nghiên vừa lái vừa ngâm nga một khúc hát. Chờ đèn đỏ, cô gõ tay lên vô lăng, đột nhiên quay sang hỏi: "Nói thật, cô không muốn đi đường tắt sao?"

Chung Lê cười như không hiểu: "Đi đường tắt nào mà không phải trả giá, tôi gan nhỏ, không dám đánh cược."

Dương Nghiên cười, không nói gì thêm, mỗi người một chí hướng.

-

Nơi hai người đến là một câu lạc bộ tư nhân nằm sâu trong một con hẻm ở Tây Đơn, Dương Nghiên đưa thiệp mời mới được vào.

Đi dọc theo hành lang, cuối cùng cũng đến một căn phòng riêng.

Mở cửa bước vào, mùi thuốc lá xộc thẳng vào mũi khiến Chung Lê nhíu mày. Nhìn quanh, có mấy nam nữ đang uống rượu, chơi trò oẳn tù tì, cũng có người đang hát, Dương Nghiên đã uốn éo đến bên một người đàn ông và sà vào lòng anh ta.

Nhìn qua đã biết đây là một đám ăn chơi của hội con nhà giàu.

Chung Lê nhớ lại lần trước vô tình tham gia một buổi tiệc thương mại, tuy cũng có người trêu chọc, nói đùa với cô, nhưng không có trò chơi nào quá thô tục, hơn nữa không ai đặc biệt để ý đến một kẻ vô danh tiểu tốt như cô, ngược lại cô thấy thoải mái hơn.

Chung Lê lau micro, bắt đầu hát, hoàn toàn coi đây là một công việc kiếm sống.

Cũng may đám người này tuy nhìn không đứng đắn, nhưng không ai làm khó cô.

Hát xong, họ lại muốn đến cửa hàng đồ cổ gần đó để xem đồ cổ.

Chung Lê vốn định rời đi, nhưng chưa nhận được thù lao, đành phải cố gắng đi theo.

Cửa hàng này nằm ở vị trí khá kín đáo. Nhìn từ bên ngoài chỉ là một tòa nhà nhỏ kiểu Tây, bình thường không có gì lạ, nhưng khi bước vào thì khung cảnh lại khác hẳn. Ngay cả đèn l*иg treo trên tường cũng được khảm mai rùa, cột hành lang chạm khắc tinh xảo, lại là gỗ tử đàn.

"Nơi này không tệ, rất trang nhã." Một công tử họ Triệu nói.

"Cậu học còn chưa hết cấp ba, biết cái gì gọi là nhã?" Cố Vũ Dương cười khẩy, kẹp điếu thuốc lên tai, không nể mặt anh ta chút nào.

"Cậu hiểu, cậu nói tôi nghe xem."

Hai người họ hẳn là rất thân thiết, vừa đùa giỡn vừa đi vào, chọn đồ cổ trong phòng, sau đó lại chuyển ra sân sau.

"Đừng để ý, bọn họ như vậy đấy." Có người bên cạnh nói.

Chung Lê ngẩng đầu nhìn, là công tử họ Trình, bạn trai của Dương Nghiên, hình như tên là Trình Trì Hiên.

Chung Lê không có kinh nghiệm giao tiếp với những người như vậy, chỉ có thể cười gượng.

Nói chuyện vài câu, thấy cô không bắt chuyện, hoặc là giả ngu, Trình Trì Hiên lại có vẻ hứng thú cười nói: "Cô rất đặc biệt."

Nhưng ánh mắt không nhịn được cứ dán vào người cô.

Mỹ nữ thì anh ta đã gặp nhiều, trong giới này không thiếu gì mỹ nữ, nhưng cô gái xinh đẹp, linh động như vậy thì rất hiếm.

Dù cho có mặc bộ quần áo rẻ tiền nhất, không trang điểm, vẫn có thể thấy được dung mạo xinh đẹp, xuất chúng. Vẻ ngoài của cô là kiểu Á Đông điển hình. Khuôn mặt trái xoan không góc cạnh, nhưng khi kết hợp lại, vẫn xinh đẹp đến khó tin. Khí chất lại có chút lạnh lùng, mong manh, như một món bảo vật quý hiếm, dễ vỡ, rất độc đáo khi kết hợp trên cùng một người.

Anh ta mới biết thế nào là đẹp đến nao lòng, mị cốt thiên thành, đẹp mà không tự biết.

"Sao lại nghĩ đến chuyện nhận loại công việc này? Cô không cần đóng phim sao?" Trình Trì Hiên không nhịn được bắt chuyện với cô.

Chung Lê cười gượng: "Gần đây tôi không có phim nào để đóng."

Đang lúc lúng túng, sân sau bỗng ồn ào, hình như là bên này xảy ra xung đột với một nhóm người khác.

Chung Lê và anh ta nhìn nhau, cùng bước vào sân.

Nhóm người kia chỉ có bốn, năm người, nhưng đều ăn mặc bảnh bao, khí chất bất phàm, rõ ràng cũng không phải hạng người dễ dây vào.

Cố Vũ Dương không phải là người chịu thiệt, ôm một chiếc bình sứ Thanh Hoa trong tay, hét về phía mấy người đối diện: "Tôi thích đấy, thì sao? Lải nhải lâu như vậy. Không có tiền thì cút! Mình không mua còn không cho người khác xem?"

Lời này quá khó nghe, người đến đây ai mà không có máu mặt? Những người xung quanh đang xem náo nhiệt cũng liên tục nhìn sang.

Đối diện có một người mặc vest đi ra, cười lạnh một tiếng: "Người trẻ tuổi, nói chuyện khách khí một chút, đây là Bắc Kinh!"

Cố Vũ Dương sững sờ, lúc này cũng hiểu ra, cảm thấy đám người này có lẽ có lai lịch không nhỏ.

Nhất thời giằng co không xong, ông chủ họ Thẩm vội vã chạy từ bên ngoài đến hòa giải, nhưng không phải khuyên người đàn ông mặc vest đối diện, mà là đi đến trước mặt người đàn ông ở góc trong cùng, thấp giọng nói một hồi.