Trong lòng cô như có mấy chục con kiến bò trên chảo nóng, muốn hỏi bọn họ ván này bao nhiêu, nhưng lại ngại không dám hỏi thẳng, sốt ruột như ngồi trên đống lửa.
"Cô em này, đây là biểu cảm gì vậy?" Người đàn ông ngồi đối diện cô trêu chọc, dường như cảm thấy cô như vậy rất thú vị.
"Biểu cảm không có tiền." Một người phụ nữ diêm dúa khoác tay lên vai hắn, cười che miệng.
Hai cô gái phía sau đều cười rộ lên.
Mặt Chung Lê như bốc hỏa, nhưng quật cường không lên tiếng.
"Đừng nghe bọn họ nói nhảm, chúng ta không chơi tiền, cô cứ tùy ý." Cuối cùng có người có lương tâm nhìn không được, cười thay cô giải vây.
Chung Lê liếc mắt cảm kích, phát hiện là Lục Yến Trầm.
Cô cảm thấy người này hơi quen mắt, nhưng không nhớ ra mình đã gặp anh ta ở đâu.
Lại một ván thảm bại, nhưng cô đã biết không cần trả tiền, cũng không sao cả, cam nguyện làm nền. Bọn họ tùy ý trêu chọc vài câu dường như cũng cảm thấy cô không thú vị, vẫn nói cười, không hề chú ý đến cô nữa.
Trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm, lúc này cảm thấy khát, lặng lẽ bưng ly trà bên cạnh lên nhấp một ngụm.
Vị trà này rất ngon, vào miệng ngọt mát, trôi qua cổ họng không hề có chút chát nào, sau khi uống xong, giữa răng môi còn vương vấn một loại hương trái cây nồng đậm, dư vị vô tận.
Cô nhịn không được lại uống một ngụm.
Khi ngẩng đầu lên, cô phát hiện những người khác đều đã dừng lại và đứng lên, xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía sau cô.
Chung Lê chợt nhận ra, phía sau cô là cửa ra vào, chắc hẳn có nhân vật quan trọng nào đó vừa bước vào.
Cô vội vàng đứng dậy, quay đầu nhìn lại.
Một người đàn ông cao lớn bước vào, dáng đi vững chãi, ung dung, vừa đi vừa cởi chiếc áo khoác ngoài cùng khoác lên khuỷu tay. Khi những người khác chào hỏi, anh khẽ gật đầu, ra hiệu cho họ ngồi xuống, nói không cần khách sáo.
Giọng nói trầm ấm, lịch thiệp, có vẻ là một người rất có học thức. Ngoại hình cũng ưa nhìn, mày rậm mắt sâu, khí chất hơn người, trông rất có thần thái. Chỉ là, anh không có vẻ là người dễ gần.
Mọi người cười nói hưởng ứng, lần lượt ngồi xuống, bầu không khí có phần thoải mái hơn.
Nhưng Chung Lê luôn có cảm giác mọi người đang cố tỏ ra bình tĩnh.
Có lẽ thân phận của người này không hề tầm thường.
Một bàn tay thon dài vươn ra từ bên cạnh, đẩy chiếc ghế bên cạnh cô, rồi bóng người ngồi xuống.
Anh đưa áo khoác cho người phục vụ: "Cậu treo lên giúp tôi."
"Vâng, thưa anh Dung."
Chung Lê thoáng thấy anh đang xào bài, động tác thuần thục, những ngón tay thon dài lướt trên các quân bài như đang chơi đàn.
Người đàn ông này có khuôn mặt góc cạnh, lạnh lùng, dưới hàng lông mày kiếm là đôi mắt phượng dài, hẹp, có vẻ lạnh lùng và xa cách.
Nhưng ở anh lại toát lên một vẻ phong lưu, phóng khoáng, ung dung tự tại khó tả.
Hóa ra, những miêu tả trong sách về vẻ ngoài của những công tử quyền thế, oai phong lẫm liệt là có thật.
Ký ức của Chung Lê dần dần hồi phục.
Cô nhớ ra mình đã gặp người này và "Lục công tử" ở đâu, đó là lần trước khi đi thử vai, anh đã chứng kiến toàn bộ cảnh cô gian lận bằng cách tung đồng xu.
Tuy nhiên, có vẻ như đối phương không còn nhớ cô.
"Cô em nào đã giữ chân cậu mà đến muộn thế?" Lục Yến Trầm tùy ý ném ra một quân bài, trêu chọc anh.
"Tam Chúng và Hải Thiên sáp nhập, cậu biết chưa?" Dung Lăng cúi đầu, giọng nói nhàn nhạt.
Lục Yến Trầm nghiêm mặt: "Ý gì đây? Bọn họ điên rồi sao, vào thời điểm này?"
Có vẻ như nhận thấy tình hình nghiêm trọng, anh ta ném bài xuống.
Hai người đứng dậy, cùng nhau đi về phía cửa sổ.
"Đây không phải là muốn đối đầu với chúng ta sao? Thẩm Siêu có gan đó à?" Lục Yến Trầm nhíu mày, ánh mắt thoáng qua vẻ tàn nhẫn.
Dung Lăng cúi đầu lấy một điếu thuốc từ hộp thuốc ra, nhưng không châm, anh khẽ cười: "Rất bình thường. Người vì tiền mà chết, chim vì mồi mà vong, đến thời khắc sinh tử, sao có thể khoanh tay chịu chết?"
Lục Yến Trầm cười lạnh: "Hắn không sợ đắc tội hai chúng ta sao?"
"Nếu là cậu, cậu sợ đắc tội người khác hay ngoan ngoãn nhường đường? Người có thể đạt đến vị trí này, đều không phải là kẻ yếu đuối." Dung Lăng cười nói, giọng điệu có vài phần hứng thú.
Lục Yến Trầm im lặng, một lúc sau mới nói: "Vậy cậu định làm gì?"
Anh biết, với tính cách của Dung Lăng, anh tuyệt đối không cho phép người khác leo lên đầu mình.
Dung Lăng không trả lời trực tiếp, mà chỉ khẽ cười: "Hắn mạnh thì ta càng mạnh, hắn ngang ngược thì ta càng ngang ngược, ta sao có thể bị loại người a dua nịnh hót này kiềm chế?"
-
Chung Lê đang cúi đầu uống trà, Thôi Cần biểu diễn xong thì đến đẩy cô.
Chung Lê vội vàng đứng dậy, đi theo cô ấy sang một bên.
"Sao cô ngốc thế? Nhân cơ hội này phải làm quen với nhiều chứ?" Thôi Cần nói, "Anh Dung đến mà cô không chào hỏi một tiếng, thật là bất lịch sự, không sợ đắc tội người khác sao."