Cửa mở ra, cô bé từ trên trời rơi xuống kia được đẩy ra ngoài.
Gương mặt bầu bĩnh, còn vương chút mỡ bé con, trông rất non nớt. Thế nhưng, sắc mặt lại trắng bệch, vô tình làm tăng thêm vẻ đẹp mong manh yếu đuối.
Mái tóc dài bị gói gọn trong chiếc mũ vô trùng, để lộ vầng trán nhẵn mịn. Đôi mắt nhắm nghiền, hàng mày khẽ nhíu, giấc ngủ không mấy yên ổn.
Nhìn thấy gương mặt ấy, Trì Diệc theo bản năng khựng lại, hơi thở cũng đình trệ trong thoáng chốc.
— Hình ảnh cô bé vừa khóc vừa gọi "Cô ơi!" vẫn rõ ràng trước mắt.
"Cô Trì Diệc," y tá đưa tới một túi đồ, nhưng Dương Nam nhanh tay đón lấy trước. "Đây là quần áo của cô bé. Vẫn chưa tìm được người nhà sao?"
Dương Nam nhíu mày, theo phản xạ quay sang nhìn Trì Diệc.
Vị y tá này bọn họ đã gặp đến hai lần, lần đầu là để bổ sung thông tin, lần sau là để ký giấy báo nguy kịch — cả hai lần đều không có kết quả.
Trì Diệc lướt mắt qua bộ giáp trong túi đồ, vẻ mặt điềm nhiên không gợn sóng, ngược lại còn hỏi trước: "Hiện tại tình trạng của cô bé thế nào?"
"Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng bệnh nhân vẫn chưa thực sự ổn định."
Đương nhiên là chưa ổn định.
Bị ngựa giẫm một cú, ai mà ổn định nổi? Huống chi trên người Thiên Cửu còn có vết thương khác.
—
Thiên Cửu chính là bị dọa tỉnh.
Đội quân Huyền Giáp đại thắng, cô còn nhớ cô cô đã hứa sẽ thưởng cho mình. Cô còn đang há miệng chờ cô cô đút cho trái nho tròn mẩy, vỏ tím lịm, vừa được lột sạch lớp da bóng loáng.
Nhưng ai ngờ, một giây trước cô cô còn cười dịu dàng, giây sau đã lập tức đổi sắc mặt. Đôi mắt nhìn cô như thể muốn khoét ra hai lỗ.
"A Cửu, có muốn làm nữ hoàng không?" Cô cô lạnh giọng hỏi.
Sợ muốn xỉu.
Cô sợ nhất là bộ dạng này của cô cô.
Nói không muốn? Cô dám chắc?
Vậy nên —.
Cô mở bừng mắt.
Ánh sáng chói lòa, trắng xóa, đâm vào mắt đau nhói. Theo phản xạ, cô lại vội nhắm lại.
Ký ức tràn về như thủy triều cuộn sóng.
Mộng vẫn là mộng. Không có tiệc thưởng công, cũng không có chiến thắng vẻ vang.
Ngay cả sống hay chết, cô cũng không rõ.
Rõ ràng cô nhớ mình bị thứ đó đánh bay khỏi vách núi, sao lại nhìn thấy cô cô?
Sao có thể chứ?
—
Bệnh viện Nhân Dân số 1 thành phố N, tầng 14, phòng bệnh giám sát đặc biệt.
Cửa sổ hé mở một khe nhỏ, từ đây nhìn ra ngoài chỉ thấy bầu trời trong xanh vạn dặm không một gợn mây. Cơn gió nhẹ lướt qua, làm lớp rèm cửa màu xanh biếc khẽ lay động.
Máy theo dõi nhịp tim kêu "tít tít tít", máy trợ thở phát ra tiếng "phù phù" đều đặn.
Bên giường, có một bóng người đang ngồi, ánh mắt chằm chằm vào người nằm trên giường, bất động như tượng.
Ánh mắt ấy nóng rực đến mức Thiên Cửu theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Và ngay lập tức, cô bắt gặp khuôn mặt lạnh băng ngàn năm không đổi kia, gần trong gang tấc. Đường nét vẫn sắc sảo như xưa, phong thái vẫn thanh cao thoát tục như cũ.
Mắt Thiên Cửu trừng lớn, hốc mắt lập tức đỏ hoe, uất ức dâng trào. Cô vừa mới cất tiếng gọi: "Cô ơi —.", nhưng rồi đột nhiên nhớ lại khoảnh khắc kinh hoàng giữa đàn ngựa điên, nước mắt lập tức bị nén lại, đổi giọng hỏi ngay:
"Cô không sao chứ?"
Giọng khàn đặc, lạc đi, đầy gấp gáp. Chiếc mặt nạ dưỡng khí nuốt gần hết âm thanh của cô.
Trì Diệc nghe rất rõ. Nhưng cô không muốn đáp, chỉ làm như không nghe thấy gì.
Đưa tay ấn chuông gọi y tá.