Lầm Rượu

Chương 4: Tranh thủ thời gian (4)

Nàng nâng nhánh liễu lên nghiêm túc nhìn nó như thể đang trò chuyện với một người bạn nhỏ:

“Quốc sư họ Vân hiến kế sách, ngươi nói xem, sao có thể hữu dụng? Ta nói cho ngươi nghe, họ Vân đó, chưa từng có kẻ nào là người tốt…”

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên...

“Vυ't!”

Một luồng gió lớn sắc bén từ sườn trái lao đến!

Chỉ trong chớp mắt, cành liễu trong tay nàng bị một lực mạnh mẽ giật phắt đi rồi hung hăng ghim chặt vào thân cây bên cạnh.

Mọi thứ diễn ra quá bất ngờ.

Lê Lê giật mình theo phản xạ rụt tay lại liên tục lùi về sau mấy bước, tim đập thình thịch trong l*иg ngực.

Đây là hành cung hoàng gia ai lại to gan như vậy, dám động võ ngay tại đây?!

Nàng kinh hãi quay đầu nhìn về phía kẻ gây ra chuyện này, nhưng còn chưa kịp thấy rõ thì một luồng gió dữ dội khác lại gào thét mà lao đến!

Lần này luồng gió sắc bén ấy sượt qua búi tóc nàng, đâm thẳng vào thân cây phía sau.

Cây cối rung chuyển dữ dội, cành lá run rẩy, hàng loạt cánh hoa trắng muốt bị chấn động mà rơi rào rạt xuống mặt đất.

Lê Lê siết chặt tay áo, hơi thở hỗn loạn, tầm mắt hoang mang quét qua cảnh vật trước mặt.

Mơ hồ nhìn thấy trên thân cây có hai viên đá nhỏ sắc bén đang cắm sâu vào thớ gỗ. Một nửa của nó đã hoàn toàn ghim chặt vào cây, lực đạo lớn đến mức đáng sợ, giống hệt như một loại ám khí chí mạng.

Nàng chưa từng gặp phải tình huống như thế này.

Không rõ là tức giận hay là sợ hãi chỉ biết đôi mắt nàng mở to đầy cảnh giác, nhanh chóng nhìn về phía kẻ gây ra chuyện này.

Sau những tán cây rậm rạp, một bóng dáng cao lớn vừa rút kiếm, đứng thẳng giữa ánh sáng và bóng tối đan xen.

Thiếu niên đứng thẳng lưng, dáng vẻ phóng khoáng mà tùy ý. Mái tóc đen như mực được buộc hờ sau gáy, vài sợi tán loạn dưới ánh nắng trông càng thêm lười biếng. Chiếc áo gấm màu đỏ sậm chỉ khoác hờ trên người, đai lưng buộc qua loa để lộ bên trong là lớp huyền y ôm lấy thân hình cao ráo. Từ bắp chân trở xuống, quần áo gọn gàng bó sát, ẩn trong lớp giày mềm càng làm lộ ra sự linh hoạt nhanh nhẹn của hắn.

Chợt phát hiện ra kẻ không mời mà đến, hắn khựng lại giữa thế kiếm, mũi kiếm khẽ rung, luồng khí lạnh phả ra thành một đường uy lực sắc bén. Cổ tay tê dại vì bị ép dừng lực, hắn chặc lưỡi một tiếng đầy bất mãn rồi xoay người.

Lưỡi kiếm bạc lệch nhẹ theo động tác, ánh sáng phản chiếu thành từng tia sắc lạnh khiến người ta vô thức đề phòng. Nhưng hắn thì lại chẳng có vẻ gì là căng thẳng. Cả người thả lỏng, một tay khoanh trước ngực, tay còn lại cầm hờ thanh kiếm, mũi kiếm đặt nghiêng bên người. Nhìn có vẻ tùy tiện, nhưng từ đầu đến cuối vẫn giữ một luồng sát ý ngầm khiến người khác không dám coi thường.