Tiếng động cơ ngày càng gần.
Cô nấp sau cửa sổ tầng hai nhẹ nhàng kéo một góc rèm, lặng lẽ quan sát.
Thành phố chìm trong màn đêm u ám, những con phố hoang vắng bị bao trùm bởi sự lạnh lẽo và điêu tàn.
Từng trận gió thổi qua mang theo mùi máu tanh và khói súng còn chưa tan hết.
Sau đó có một chiếc xe địa hình G-Class màu đen tuyền chậm rãi xuất hiện trên con đường đầy tro bụi.
Cửa xe “loảng xoảng” đóng lại.
Đôi chân thẳng dài bước xuống, chiếc quần tây đen ôm lấy bắp đùi săn chắc.
Là một người đàn ông cao khoảng 1m9 mặc áo sơ mi đen phẳng phiu.
Vai rộng, cơ bắp rắn chắc, cánh tay lộ ra dưới lớp vải sơ mi nhẹ nhàng siết lại theo động tác đóng cửa, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể xé rách giới hạn của bộ quần áo.
Khuôn mặt hắn sắc nét mang theo tính công kích và nguy hiểm. Đường nét góc cạnh, sống mũi cao, ánh mắt sắc lạnh đầy tự phụ.
Trên sống mũi là một chiếc kính gọng vàng mỏng, tôn lên khí chất tĩnh lặng nhưng nguy hiểm chết người.
Dưới chân hắn là đôi giày da giẫm lên những thi thể vỡ nát trên đường. Bước chân trầm ổn không nhanh không chậm, mang theo cảm giác áp bức vô hình.
Không lâu sau có thêm một chiếc xe khác từ đường đối diện lặng lẽ tiến đến.
Người trên xe bước xuống đưa cho tài xế của hắn một chiếc vali mã hóa.
Khoảng cách khá xa nên Bùi Tây Tình chỉ dám nấp phía sau cửa sổ, hé ra một đôi mắt thận trọng.
Từng câu nói mơ hồ truyền đến, có vẻ như là một cuộc giao dịch nào đó.
Đúng là một đêm trời tối gió lớn, hoàn hảo để thực hiện những phi vụ mờ ám.
Chẳng bao lâu sau cuộc trao đổi kết thúc.
Người đàn ông đeo kính gọng vàng bắt tay với đối phương, sau đó xoay người chuẩn bị lên xe rời đi.
Trên con phố trống trải, ngoại trừ đám người của hắn không còn bóng ai khác.
Gió lạnh rít gào trong màn đêm, tạo nên bầu không khí tĩnh lặng đến rợn người.
Người đàn ông đeo kính đứng bên cạnh xe, chậm rãi đưa điếu thuốc lên môi rít nhẹ một hơi.
Ánh mắt hắn hướng về một điểm nào đó rồi trở nên trầm trầm.
Hình như đã phát hiện ra điều gì đó.
Bùi Tây Tình lập tức rụt cổ lại.
Không thể nào… Hắn có thể nhìn thấy cô sao?
Chờ vài giây sau khi nghe thấy tiếng động cơ xe xa dần cô mới nhẹ nhàng thở ra, từ từ ló đầu ra ngoài cửa sổ.
Trên phố không còn ai.
Cô thả lỏng người chuẩn bị rời khỏi gác mái.
Nhưng ngay khi vừa xoay người, bỗng có một giọng nói trầm thấp vang lên ở phía sau:
“Thây ma?”