Hình Như Phu Nhân Của Ta Đã Có Người Trong Lòng

Chương 7

Tạ Nghi Ninh nhẹ giọng đáp: "Tiểu viện Tây Bắc, mẫu thân đã sai Phân nhi qua hầu hạ."

Hắn "Ừm" một tiếng, dường như đã hài lòng, sau đó dặn dò thêm: "Lát nữa nhớ sai người mang đồ ăn qua đó."

Tạ Nghi Ninh dịu dàng đáp: "Được, phu quân yên tâm, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa."

Lúc này, Lạc Tấn Vân đã cởi bỏ khôi giáp, thay ngoại bào, chuẩn bị rời đi, nhưng chợt nhớ ra điều gì, bèn quay lại dặn: "Nàng xuất thân danh môn, đừng đánh mất phong thái."

Câu này có ý, chính là muốn nàng đừng vì ghen tỵ mà bạc đãi vị Hạ cô nương kia.

Tạ Nghi Ninh khẽ cắn môi, đáp: "Ta hiểu rồi, ta sẽ chăm sóc nàng ấy chu đáo."

Lạc Tấn Vân xoay người rời khỏi phòng, tiến về yến sảnh.

Tạ Nghi Ninh đứng sau lặng lẽ nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt trống rỗng như một con rối vô hồn.

Bên cạnh, nha hoàn Ngọc Khê tiến lại, đau lòng kéo tay nàng: "Phu nhân..."

Tạ Nghi Ninh không đáp, sắc mặt bình thản. Thấy chủ tử như vậy, Ngọc Khê gần như nghẹn ngào: "Hay là... chúng ta đến Tạ phủ, bẩm báo với lão gia và phu nhân? Biết đâu họ có thể đòi lại công bằng cho người?"

Tạ Nghi Ninh khẽ lắc đầu: "Phụ thân còn trông cậy vào tướng quân giúp ông trở lại Hàn Lâm viện, có thể nói gì đây? Chúng ta đừng gây thêm phiền phức cho họ."

Ngọc Khê rốt cuộc không nhịn được, vừa khóc vừa nức nở nói: "Quá đáng quá! Sao có thể như vậy... Dù là nhà vô tình bạc nghĩa nhất, cũng không có chuyện vừa mới cưới ba tháng đã nạp thϊếp... Phu nhân bận rộn cả ngày, kết quả lại là thế này..."

Theo lẽ thường trong các gia tộc danh giá ở kinh thành, việc nạp thϊếp tất nhiên là khó tránh, nhưng cũng phải qua một hai năm sau khi cưới chính thê, sớm nhất cũng đợi đến khi chính thê mang thai. Như Lạc Tấn Vân, thành thân chưa đầy ba tháng đã rời nhà, nay vừa trở về đã mang theo thϊếp thất, hành động này chẳng khác nào không để chính thê vào mắt, cũng không để nhạc gia vào mắt.

Nhưng, Tạ gia tuy là thế gia khoa bảng, rốt cuộc cũng là cựu thần tiền triều. Nay triều đại đổi thay, Tạ gia quy thuận chậm, có thể giữ được mạng đã là may mắn, địa vị đương nhiên không thể như xưa. Lần hôn phối này cũng là muốn nhờ Lạc Tấn Vân là cận thần đương triều có thể giúp họ quay về Hàn Lâm viện. Đã có điều cầu cạnh, tất nhiên phải chịu lép vế. Bị sỉ nhục, cũng chẳng thể phản kháng.

Chỉ có thể âm thầm nhẫn nhịn.

May mắn thay, Tạ Nghi Ninh đã quen rồi. Ngược lại, nàng còn trấn an Ngọc Khê: "Thôi bỏ đi, tính ra thì ta cũng đã vào cửa hai năm, hắn nạp thϊếp cũng là chuyện bình thường."

"Nhưng mà..."

"Sớm muộn gì cũng có người mới vào cửa, sớm một chút hay muộn một chút, thì có gì khác biệt?" Tạ Nghi Ninh nói xong, cất bước rời đi.