Hiền Thê Nhà Ta Quá Bạc Tình

Chương 1

Giữa trưa, mặt trời rực rỡ treo cao trên bầu trời. Hôm nay, Lạc phủ đã không còn vẻ yên tĩnh như thường ngày. Lão phu nhân cùng các con cháu trong nhà tụ tập tại gian chính của Phúc Thọ Đường vừa uống trà vừa trò chuyện, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn ra ngoài sân, mong chờ hạ nhân truyền đến tin tức mới.

Chủ nhân của phủ này là Trấn Quốc đại tướng quân Lạc Tấn Vân đã xuất chinh (*) hơn một năm. Hôm nay hắn phụng lệnh hoàng đế quay về kinh, mọi người từ một canh giờ trước đã chờ sẵn ở đây, chỉ đợi Lạc Tấn Vân trở về phủ là sẽ cùng nhau ra cửa nghênh đón.

(*) xuất chinh: ra chiến trường.

Tiết Nghi Ninh yên lặng ngồi ở vị trí thứ ba bên tay trái lão phu nhân. Khi lão phu nhân đang nói chuyện với Nhị thẩm nương (*), nàng đứng dậy cầm ấm trà rót thêm cho hai người, sau đó khẽ dặn dò nha hoàn mang thêm một đĩa hạt dưa đến.

(*) Nhị thẩm nương: thím hai.

Lạc Tấn Vân theo bệ hạ chinh chiến từ U Châu suốt bảy năm, đánh một trận chiếm được kinh thành lập nên triều đại mới, từ đó một bước lên mây. Từ một võ quan nhỏ bé ở vùng đất phiên, nay hắn đã trở thành Trấn Quốc đại tướng quân nắm giữ binh quyền thiên hạ.

Lão phu nhân đã sống ở U Châu cả đời, vừa mới tới kinh thành nên bà ấy vẫn chưa quen với các loại bánh trái tinh xảo nơi đây mà chỉ thích nhấm nháp hạt dưa. Tuy trước mặt bà ấy bày ra bảy, tám loại mứt quả khô nhưng duy chỉ có đĩa hạt dưa là sắp cạn.

Nhị thẩm nương liếc nhìn Tiết Nghi Ninh, trong mắt bà ấy không giấu được vẻ tán thưởng:

“Cháu dâu cả đúng là hiền lành chu đáo, tâm tư lại còn tỉ mỉ nữa. Tẩu tẩu may mắn thật đấy! Nếu nhà ta có thể cưới được một nàng dâu như vậy, chỉ cần tốt bằng một nửa nàng ấy thôi thì ta có nằm mơ cũng cười đến tỉnh lại.”

(*) Tẩu tẩu: Chị dâu.

Lão phu nhân cười nói: “Đâu có, đều là các ngươi quá khen thôi.”

Dù ngoài miệng khiêm tốn như vậy nhưng sắc mặt bà ấy vẫn lộ rõ vẻ đắc ý. Sau đó, bà ấy quay sang Tiết Nghi Ninh, cố ý bày ra uy thế của mẹ chồng rồi hỏi:

“Đồ ăn trong bếp đã chuẩn bị xong hết chưa? Có thể lên mâm đúng giờ không? Đừng để bị muộn.”

Tiết Nghi Ninh nhẹ nhàng đáp: “Vừa rồi con đã xem qua một lượt, mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, chắc chắn sẽ không bị muộn đâu ạ.”

Lão phu nhân hài lòng, quay sang nói với Nhị thẩm nương:

“Đừng nói đâu xa, trước kia lúc chúng ta còn ở U Châu trong nhà có được bao nhiêu người đâu. Giờ đến kinh thành, phủ không chỉ rộng lớn hơn gấp mấy lần mà người trong nhà cũng đông đúc hơn, ta thật sự lo không xuể. Nhưng mà bây giờ có con dâu như vậy thì không cần lo nữa. Nàng xuất thân từ thế gia danh môn nên chuyện gì cũng nắm rõ, ta cứ giao hết cho nàng, bản thân mình lại được thảnh thơi.”

Lạc Tấn Vân được phong làm Trấn Quốc đại tướng quân, sau đó cưới được Tiết Nghi Ninh vốn là trưởng nữ của một thế gia thư hương lâu đời.

Lạc Tấn Vân được phong làm Trấn Quốc đại tướng quân, sau đó cưới được Tiết Nghi Ninh vốn là trưởng nữ của một thế gia thư hương lâu đời.

Tuy rằng hắn có công lao, được thăng lên đến bậc Nhị phẩm nhưng xuất thân của hắn lại hơi thấp. Bởi vậy, khi cưới được con gái của một thế gia thư hương như Tiết Nghi Ninh, hắn có thể nhanh chóng nâng cao vị thế của gia tộc, trở thành một trong những nhà quyền quý bậc nhất kinh thành.

Những lời lão phu nhân nói cũng là để khoe khoang về xuất thân của Tiết Nghi Ninh với Nhị thẩm nương. Một quý nữ xuất thân từ thế gia danh môn như nàng bây giờ lại trở thành con dâu của bà ấy. Nàng không những hiếu thảo chu đáo mà còn nghe lời răm rắp, sao bà ấy có thể không đắc ý cho được?

Đương nhiên Nhị thẩm nương hiểu rõ ý khoe mẽ của lão phu nhân nhưng cũng không vạch trần, bà ấy chỉ liên tục khen ngợi khiến lão phu nhân càng thêm vui vẻ.

Lúc này, con dâu thứ là Hoàng Thúy Ngọc ngồi ở bên cạnh âm thầm trợn trắng mắt, nói với Tiết Nghi Ninh:

“Đại tẩu, muội nghe nói hôm nay không có món chân giò đúng không? Tẩu không biết đây là món ăn đặc sản của U Châu à? Bình thường dù là trong nhà có việc vui hay là khi khách quý đến nhà đều không thể thiếu món này. Hôm nay là ngày đại ca trở về, một việc lớn như vậy, nếu không có món này chẳng phải có chút không hợp lẽ sao?”

Lão phu nhân nghe vậy cũng quay đầu hỏi:

“Không có chân giò sao?”

Tiết Nghi Ninh đáp lời: “Vâng, ban đầu con cũng định dặn nhà bếp làm món đó nhưng sau lại nghĩ tướng quân mới từ chiến trường trở về, rong ruổi hơn mười ngày mới về tới kinh thành. Hắn đi đường xa mệt nhọc, trên đường chỉ có thể ăn lương khô hoặc rau dại, nếu đột nhiên ăn quá nhiều dầu mỡ sợ rằng sẽ khó tiêu, không tốt cho sức khỏe. Vì thế con không để nhà bếp chuẩn bị món này nữa. Là con sơ suất, quên chưa hỏi ý mẹ trước.”

Lão phu nhân nghe xong mới nhớ ra nói như vậy cũng có lý. Hôm nay là tiệc mừng con trai bà ấy trở về phủ, đương nhiên mọi việc phải lấy hắn làm trung tâm. Con dâu sắp xếp như vậy quả thật không có gì sai.