Husky Yêu Sói

Chương 7

Làm một con Husky không ngừng vươn lên, Oscar quyết định phải nhanh chóng thích ứng với cuộc sống ở tộc sói, hơn nữa kiên trì không ngừng tìm kiếm cách trở lại nhân giới. Mà Griffith hiển nhiên là một vị Lang Vương tương lai tận tụy với chức trách của mình, không chỉ sắp xếp chỗ ở tạm thời cho Oscar trước, còn phái người đi xung quanh hỏi thăm các gia tộc người sói có đánh rơi con cái ở nhân giới hay không.

Mặc dù Griffith tận tâm hết sức như thế, Oscar lại vẫn cảm thấy mình không có phúc để hưởng thụ. “Griffith điện hạ, tôi thật sự không phải một con sói mà…” Oscar khóc không ra nước mắt ngăn Griffith đang muốn ra ngoài lại.

Griffith dừng chân, nắm thật chặt tay áo trên cổ tay: “Đây là lần thứ mười hai trong ngày nhóc nói những lời này với ta rồi đấy, ta không thích con số mười ba, cho nên nhóc đừng để ta nghe lại câu này lần thứ mười ba.”

Oscar căm giận: “Anh… Cái tên chủ nghĩa khinh người này! Lúc anh nói oan cho một con chó thành sói rốt cuộc anh có nghĩ đến cảm nhận của con chó đó không hả!”

Griffith nhún vai: “Ta không thấy đó là nói oan.”

Oscar nước mắt lưng tròng: “Bây giờ tôi một mình tha hương nơi đất khách quê người, anh có biết một con chó nhỏ nhu nhược như tôi ở trong đàn sói cao lớn thô kệch, trái tim nhỏ bé này đã bị thương tổn nhiều thế nào không! Tôi không lúc nào ngừng nhớ tới người nhà nơi xa tận cuối chân trời, anh có hiểu được cảm nhận của kẻ xa xứ còn bị người ta nhốt này không!”

“Đứa bé đáng thương…” Griffith xoa xoa đầu Oscar: “Có điều nhóc yên tâm, ta sẽ mau chóng giúp nhóc tìm được người nhà của mình, đến lúc đó, nhóc có thể hoàn toàn dung nhập vào cuộc sống của người sói.”

Oscar: “…” Nhà của tôi ở nhân giới, người nhà của tôi là Lâm Nhiên mà cái tên khốn kiếp này!

Griffith cứ thế bước đi mà không quay đầu lại.

Oscar cảm thấy cả thế giới này đều u ám, ù ù cạc cạc biến thành người, còn chẳng biết tại sao lại bị người ta tưởng nhầm là sói, mà kỳ lạ nhất là tại sao cậu lại bị người ta bắt đến ổ sói chứ! Nếu có thể trở lại bên cạnh Lâm Nhiên một lần nữa, cậu thà rằng mỗi ngày đều ăn thịt hộp đầy tinh bột kia…

Suy nghĩ của Oscar nhẹ nhàng bay xa, German Shepherd thô lỗ, Golden Retriever ngây thơ, Pomeranian mini ngốc nghếch, còn có Lâm Nhiên bất công… Tất cả những thứ từng rất bình thường dường như đều trở nên quý giá. Mãi cho tới khi một quả cầu màu đen lăn vào tầm mắt của mình: “Này?!”

Oscar lười biếng ngẩng đầu: “Cái gì?”

Snow cuộn hai cái chân béo ú ngồi bên cạnh Oscar: “Nghe nói cậu là người tộc sói bị đánh rơi được thiếu gia Griffith mang về từ nhân giới?”

Oscar: “Không phải, tôi là chó.”

Snow cười to, thịt béo trên mặt cũng rung rinh theo: “Sao có thể… Cái loại sinh vật ngu xuẩn như chó sao có thể biến hóa chứ…”

Oscar ghét bỏ đánh giá gã: “Chó có ngu tới đâu cũng sẽ không béo như ông!”

Snow: “…”

Cái tên mập chết bầm này khiến tâm trạng vốn đã rất kém của Oscar lại càng tệ hơn, vì thế Oscar giận dữ đứng dậy, chuẩn bị rời đi, không thể trêu vào còn không trốn được sao. Ai ngờ Snow lại mặt dày mày dạn cuốn lấy cậu: “Ấy ấy ấy… Nhóc đừng đi mà, chúng ta tâm sự chút thôi…”

Oscar quay đầu: “Chẳng lẽ chưa ai nói với ông là ông rất đáng ghét à?”

Mặt Snow hết tái rồi xanh, nghiêm túc nói: “Thân là quản gia của gia tộc Wilson, ta cần phải hiểu biết rõ về thân thế bối cảnh và hứng thú sở thích của mỗi thành viên, cho nên cậu phải phối hợp với ta!”

Oscar nhướng mày: “Tôi họ Lâm, tên Oscar, không có một tí quan hệ nào với gia tộc Wilson mấy người!”

Snow đảo đảo tròng mắt, ngượng ngùng giữ chặt Oscar nói: “Như vậy đi, chuyện khác chúng ta không bàn đến, trước hết nói vấn đề biến hình của cậu đi! Phải biết rằng cái cậu gọi là chó không thể biến hình được! Chẳng lẽ cậu không muốn làm rõ toàn bộ mọi chuyện rốt cuộc là thế nào sao?”

Oscar hơi do dự: “Mọi chuyện… là thế nào?”

Snow túm lấy Oscar ngồi xuống sô pha, cố gắng ưỡn cái bụng tròn căng lên nói: “Sinh vật họ chó có thể biến hình chỉ có loài sói chúng ta nhưng một số loài sói thấp kém ở dưới nhân giới cũng không thể biến hóa, cho nên dưới tình huống như vậy, đám người sói đều sinh hoạt ở tộc sói, không liên quan đến nhân giới. Mà cậu lại là sinh vật họ chó có thể biến hóa được thiếu gia Griffith phát hiện ra ở nhân giới, cho nên mọi người đoán rằng cậu là người tộc sói bị đánh rơi ở bên ngoài cũng không có gì kỳ lạ.”

Oscar bất đắc dĩ tê liệt ngã xuống trên sô pha: “Tôi thật sự không phải sói, tôi là một con chó mà…”

“Vì sao cậu nhất quyết nói mình không phải sói chứ?” Snow nghi hoặc.

Oscar chỉ vào hai mắt của mình: “Ông nhìn mắt tôi này, là màu lam đúng không? Ông từng thấy con sói nào có mắt màu lam không hả?”

Snow ghé sát vào nhìn ngó, lúc này đôi mắt màu xanh lam trong suốt tràn đầy ấm ức: “Tôi hoàn toàn không phải sói gì đó, tôi là một con chó trượt tuyết Siberia, nghe nói ngoại hình rất giống sói, lúc ở nhân giới cũng có rất nhiều người coi tôi là sói. Chỉ là sao tộc sói mấy người cũng nhận nhầm vậy hả!”

Snow sờ cằm gật gật đầu: “Hình như ta từng nghe nói nhân giới có một loại chó như vậy… Như vậy đi, cậu biến thành nguyên hình cho ta xem thử, có lẽ ta còn có thể đánh giá một chút…”

Oscar đực mặt ra: “Biến như thế nào?”

Snow đứng lên, phủi phủi thân hình béo tròn, chỉ nghe “phốc” một tiếng, trước mặt Oscar đã xuất hiện một con sói đen mập mạp.

Oscar trợn mắt há miệng nhìn vào quai hàm béo ú của Snow: “Ông ông ông ông làm thế nào vậy!”

Con sói béo liếc mắt xem thường, lại nhảy một phát biến thành Snow dạng người: “Cái này không cần bất kỳ kỹ xảo gì.”

Oscar cũng học theo Snow nhảy một cái, tuy rằng nhảy lên dễ dàng hơn so với gã nhiều nhưng lại không đạt được hiệu quả biến hình. Snow kinh ngạc: “Cậu không thể biến hóa tùy ý à!?”

Oscar khóc ròng: “Loại này cũng có thể tùy ý sao…”

Snow: “…”

Thật ra không thể biến hóa cũng không hề gì, tin tức buổi tối Griffith mang về mới thật sự là tin dữ: “Ta đã phái người đi hỏi tất cả các gia tộc nhưng trước giờ không có ai đánh rơi con cái ở bên ngoài.”

Oscar nhún vai: “Cho nên mới nói tôi vốn không phải sói.”

Griffith ngoảnh mặt làm ngơ: “Có lẽ bọn họ không muốn thừa nhận chính mình đã làm mất đứa bé, cũng có thể… nhóc mày thật ra là con riêng.”

Oscar: “Anh thích sỉ nhục nhân cách của tôi vậy hả?”

“Đây không phải sỉ nhục nhân cách của nhóc.” Griffith nói đâu ra đấy: “Đây là phán đoán và giả thiết về thân thế của nhóc. Nếu không phải như vậy, nhóc có thể cho ta một lời giải thích hợp lý hơn không? Nói cách khác, nhóc có thể nhớ rõ chó bố chó mẹ của nhóc sinh ra nhóc thế nào không?”

Oscar: “…”

Griffith thở dài: “Có điều nhóc cũng không cần lo lắng, nếu nhóc đã là người được ta mang từ nhân giới về, như vậy trước khi tìm được người nhà thật sự của nhóc, ta vẫn sẽ chăm sóc nhóc thật tốt.”