"Reng reng reng"
"Alo, có chuyện gì thế!" Chu Hồng Ngọc trên tay vừa cầm ly rượu lắc nhẹ vừa nghe điện thoại với giọng bực dọc.
Âm thanh đinh tai trong quán bar gần như lấn át giọng của người bên kia.
"Phu nhân, thiếu gia không xong rồi... cô có thể về biệt thự gặp thiếu gia lần cuối được không?"
Chu Hồng Ngọc nhướng mày nói bằng giọng mỉa mai: "Hừm... Anh ta mà có chuyện gì chứ, làm như anh ta sắp chết không bằng, không phải sáng nay anh ta còn đọc báo, uống cafe bình thường sao?"
"Phu nhân ..."
Chưa đợi quản gia nói xong Chu Hồng Ngọc đã cắt ngang.
"Thôi được rồi, tí nữa tôi sẽ về gặp anh ta"
Vừa dứt câu Chu Hồng Ngọc đã ngắt điện thoại, cô không muốn nghe Từ quản gia nói thêm điều gì về anh ta nữa. Những lần trước không phải Từ quản gia cũng nói như thế sao, rốt cuộc anh ta vẫn khoẻ mạnh không có chuyện gì cả. Kêu cô về gặp hắn ư, cô đây mới không thèm về ấy, hôm nay mình nhất định phải uống cho đã. Chu Hồng Ngọc ra hiệu cho nhân viên phục vụ: "Cho tôi thêm 1 ly Martini nữa"
Hôm nay Chu Hồng Ngọc nhìn thấy Thẩm Thành, người cô yêu bấy lâu nay đang tay trong tay cùng một người khác. Mà người ấy lại chính là Chu Thiên Ân, em họ của cô. Cô không hề tin vào mắt mình, người em họ từ nhỏ đã lớn lên bên cô, lúc nào cũng ở bên cạnh quan tâm cô lại chính là kẻ cướp đi người cô yêu.
Ngay lúc thấy cảnh tượng đó cô đã chạy lại tát cho Thẩm Thành cùng Chu Thiên Ân mỗi người một bạt tay.
"Tại sao các người lại ở đây? Lại còn ôm ôm ấp ấp đi ra từ khách sạn!?" Chu Hồng Ngọc nói bằng giọng tức giận.
Lúc này Chu Thiên Ân bất chợt cười lớn: "Haha... Chị họ à bây giờ chị mới nhận ra tình cảm của tôi và anh Thành sao?"
Chu Hồng Ngọc lúc này đã không còn đủ bình tĩnh nữa: "Các người ... từ khi nào?"
Cô đang định giơ tay tát cho Chu Thiên Ân thêm một cái tát nữa nhưng Thẩm Thành đã nhanh chóng chặn tay cô lại.
"Cô quậy đủ chưa? Từ trước đến giờ tôi chỉ yêu một mình Thiên Ân. Cái tát của cô khi nảy, niệm tình cũ tôi sẽ bỏ qua."
Nói xong hắn quay qua nói với Chu Thiên Ân bằng giọng lạnh nhạt: "Chúng ta đi thôi, mặc kệ cô ta."
"Chu Hồng Ngọc nhân tiện đây tôi cũng cảm ơn chị, nhờ chị mà công ty của anh Thành mới trở nên phát đạt như bây giờ."
Nói xong cô ta còn cười lên một tiếng đầy sảng khoái, rồi ngồi lên xe cùng Thẩm Thành lao vụt đi.
Chu Hồng Ngọc đứng bất động ở đó. Đến khi chiếc xe của họ đã khuất bóng, cô vẫn không thể nào tiêu hoá nổi việc vừa xảy ra.
Cô không giờ bọn họ lại lén lút qua lại sau lưng cô mà cô lại không hề hay biết. Cô đã từng rất tin tưởng họ để rồi bây giờ cô còn lại gì chứ.
Thất vọng, căm phẫn cùng tức giận, cô cười tự giễu bản thân mình. Sao bây giờ mình mới nhận ra chứ, bọn họ đã che mắt mình 3 năm nay, có lẽ là từ khi cô vừa gặp Thẩm Thành. Lúc đó Chu Thiên Ân cùng Thẩm Thành đã có những biểu hiện kỳ lạ, thế mà cô lại ngu ngốc tin vào những lời ngon ngọt của hai người họ.
Sau đó, cô vội chạy vào quán bar gần đó, suy nghĩ về những chuyện trước đây, đến lúc này uất nghẹn trong lòng cô chợt hóa thành nước mắt từng dòng từng dòng chảy xuống.
Chu Hồng Ngọc, mày đúng là một con ngốc.
Xem như đêm nay là đêm cuối cô nghĩ về tên đàn ông cặn bã Thẩm Thành, nghĩ về những ngày tháng bên nhau của hai người, nghĩ về cô em họ giả vờ tốt bụng kia.
"Thẩm Thành, Chu Thiên Ân hai người đợi đó cho tôi." Cô tự nhủ với lòng chỉ cần qua đêm nay thôi cô sẽ khiến cho bọn họ trả đủ. Với danh phận của cô hiện tại thì hai người đó chẳng là cái gai gì trong mắt cô. Thẩm Thành được như ngày hôm nay nhờ có cô, nếu cô muốn thì anh ta đừng hòng yên ổn.
Tâm trạng vốn đang bực bội nên khi Từ quản gia gọi đến, cô thật sự không muốn nghe máy, còn cả người chồng đáng ghét kia nữa.
Về phía Từ quản gia sau khi gọi cho Chu Hồng Ngọc, ông bỗng thở dài ra một tiếng: "Hi vọng phu nhân có thể về gặp thiếu gia lần cuối"
Từ quản gia biết rằng có lẽ thiếu gia sẽ không qua khỏi lần này, bệnh tình của thiếu gia đã không còn hy vọng nào nữa. Nếu như phu nhân có thể trở về, thiếu gia có thể yên tâm rời đi. Thiếu gia làm nhiều điều cho phu nhân như vậy nhưng lúc nào phu nhân cũng làm thiếu gia buồn. Từ quản gia lại càng thương thiếu gia của mình hơn, có nhiều cách để yêu một người tại sao thiếu gia lại chọn cách tiêu cực như vậy chứ!?
Lúc này giọng nói của người hầu vang lên vội chắn ngang dòng suy nghĩ của ông.
"Th...thiếu gia...sắp..."
Từ quản gia hốt hoảng chạy lên lầu, ông chỉ kịp nhìn thấy Lãnh Thiên Vũ từ từ nhắm mắt lại, nhịp tim trên máy monitor dần trở thành một đường thẳng.
Thiếu gia của họ đã ra đi thật rồi.
Từ quản gia không còn đứng vững nữa, may mà có người hầu kế bên đỡ lấy cánh tay mới khiến ông không khụy xuống.
Cả căn phòng bỗng chốc ngập tràn tiếng khóc. Tất cả người hầu, vệ sĩ cùng bạn bè thân cận của anh đều ở đây để tiễn anh đoạn đường cuối … nhưng trên đoạn đường đó lại thiếu vắng cô, Chu Hồng Ngọc.