Tay Súng Bắn Tỉa Đệ Nhất Tinh Tế (Thực Tế Ảo)

Chương 16

Bây giờ là ban đêm, dưới tầng không có ai, chỉ có những ánh đèn sáng trên các bức tường xung quanh. Lâu Phong đi đôi dép bệnh viện, mở cửa phòng bệnh, nhớ số phòng của mình rồi bước ra hành lang.

Hành lang có những căn phòng bệnh nối tiếp nhau, ngoài các con số, chẳng có gì đặc biệt. Cậu đi một lúc lâu, cuối cùng đến được khu vực giống như thang máy. Lâu Phong nhìn quanh, không thấy cửa thoát hiểm, đành phải bước vào thang máy.

Trong thang máy rất rộng, nhưng Lâu Phong không biết nút điều khiển ở đâu. Lúc này, cậu mới nhận ra rằng có rất nhiều công nghệ cao mà cậu chưa quen thuộc. Cậu đã do dự một lúc mà không tìm thấy nút mở, vừa định bước ra thì một người đàn ông chống hai cây nạng bước vào thang máy.

Lâu Phong lùi về một bên, định để người kia vào rồi mình sẽ ra ngoài. Không ngờ, người đàn ông ấy nhìn cậu một cái rồi lịch sự hỏi: "Có thể giúp tôi bấm nút không? Tôi không tiện làm việc đó."

"..." Lâu Phong ngập ngừng hỏi lại: "Cái này bấm như thế nào?"

Trong giây phút đó, Thẩm Tư Dung thoáng cảm thấy cậu thiếu niên này đang cố tình giả vờ không biết, bởi vì bây giờ ai mà không biết sử dụng thang máy, đâu phải trẻ con không với tới được. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chân thành và thái độ cầu thị của đối phương, anh ta đành bất lực, tựa vào tường thang máy, đặt một cây nạng xuống, một tay thao tác trên bảng điều khiển. Theo động tác của anh ta, cả thang máy sáng lên, và anh ta ra lệnh: "Mở chế độ giọng nói."

[Xin nói ra tầng bạn muốn đến.]

"Cậu đi tầng mấy?" Anh ta hỏi Lâu Phong. Lâu Phong suy nghĩ một chút rồi đáp: "Tôi muốn đi vườn hoa." Cậu không biết vườn hoa ở tầng nào, chỉ có thể nói vậy, nhưng nhìn vẻ mặt của người kia thì có vẻ anh ta biết.

"Thật trùng hợp, chúng ta đều đi tầng đó." Thẩm Tư Dung ra lệnh qua giọng nói: "Đi tầng một."

[Được rồi, hành khách vui lòng đứng vững, chuẩn bị di chuyển đến tầng một.]

Lâu Phong nhìn dãy số trên màn hình thang máy từ số chín giảm dần, lúc này cậu mới biết mình đang ở tầng chín. Cậu nhìn người đàn ông đang tựa vào nạng và cảm ơn: "Cảm ơn anh."

Thẩm Tư Dung lắc đầu, không nói gì thêm. Cả hai không phải là người hay nói chuyện, vì vậy thang máy trong chốc lát trở nên im lặng.

Chẳng mấy chốc, thang máy đã đến. Khi cửa thang máy mở ra, Thẩm Tư Dung chỉ tay ra ngoài, ý bảo Lâu Phong đi trước. Lâu Phong cũng không khách sáo, bước ra khỏi thang máy.

Nhìn quanh căn phòng rộng lớn, Lâu Phong tùy ý đi vào một hành lang. Lúc này, trong đại sảnh hầu như không có ai, ngay cả bác sĩ trực cũng không thấy mấy người.

Cậu đi một vòng trong đại sảnh, nhìn những tấm poster trên tường, bắt đầu cảm thấy quen thuộc hơn với thế giới này. Cậu rời đại sảnh, bước ra vườn hoa, đứng một lúc, rồi chọn một chiếc ghế dài ngồi xuống.

Nghe tiếng nước suối rơi tí tách, tâm trạng bất an trong cậu dần lắng xuống. Đây là đêm đầu tiên của cậu ở thời đại này, một thời đại hoàn toàn xa lạ. Có quá nhiều điều cậu không hiểu, không quen thuộc, và cậu cũng không dám nói với ai về cuộc hành trình kỳ lạ của mình. Cảm giác mơ hồ trong lòng cậu không thể nào diễn tả được.

Nếu có thể, cậu thật sự hy vọng khi tỉnh lại, tất cả chỉ là một giấc mơ dài, không có vết thương ở mắt trái, cũng không có chuyến xuyên không kỳ lạ này.

"Bang!"

Đột nhiên, một tiếng động nhẹ kèm theo tiếng rêи ɾỉ vang lên. Lâu Phong lập tức quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, có vẻ như một bệnh nhân vừa ngã. Cậu vội vàng đứng dậy, chạy đến đỡ người dậy.