"Quá đáng tiếc! Y tá đội đỏ lại đi lên đường trên để hồi sinh pháp sư và chiến binh."
"Đội đỏ có quá nhiều người cần được hồi sinh, mà họ lại bị phân tán ở hai hướng, buộc phải lựa chọn. Nhưng không ngờ họ lại quyết định bỏ qua K Thần."
"Có tin đồn trên mạng rằng nội bộ CLB KP đang lục đυ.c, K Thần và đồng đội không hòa hợp, có thể sẽ chuyển nhượng. Chẳng lẽ là thật?"
"Từ đầu trận đến giờ, K Thần luôn hành động đơn độc, liên tục tiêu diệt kẻ địch mà không phối hợp giao tranh cùng đồng đội."
"Trò chơi này vẫn rất cần sự phối hợp giữa đồng đội mà!"
Cố Nhất Du dẫn Lạc Lạc đi dọc theo con sông, nhảy lên một chiếc xuồng máy cũ kỹ, vừa lái vừa phân tích cho tân binh y tá: "Phe địch giờ chỉ còn lại chiến binh ở đường trên và sát thủ ở đường giữa. Nếu đi bộ, chúng ta sẽ rất dễ đυ.ng phải chúng."
"Y tá đội đỏ không xuống đường dưới hồi sinh K Thần sao? Sao lại lên trên? Chẳng lẽ họ thật sự bỏ mặc K Thần để hồi sinh chiến binh và pháp sư?"
Lạc Lạc là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, giọng nói ngọt ngào đáng yêu như một bé loli. Cô mới gia nhập CLB chưa đến một tuần, mấy ngày trước chỉ tập luyện một mình, chưa kịp tham gia buổi huấn luyện đồng đội nào thì đã bị đẩy vào trận đấu này.
Cô không hiểu những mưu tính nội bộ giữa các CLB, nên không giấu nổi sự tò mò mà hỏi Cố Nhất Du.
Cố Nhất Du liếc nhìn về phía máy quay ẩn trên cao, thờ ơ nói: "K Thần ngày càng có xu hướng hành động một mình trong hai năm qua. CLB KP có vẻ muốn kìm hãm cậu ta."
"Nhưng đây là một trò chơi cần tinh thần đồng đội." Cố Nhất Du thở dài, tăng tốc độ lái thuyền. Tô Ương vẫn đang chờ được chữa trị.
"À, thì ra là vậy!" Nhìn vẻ mặt "vỡ lẽ" của Lạc Lạc, Cố Nhất Du chỉ lắc đầu cười nhạt. Chuyện nào có đơn giản như vậy. Nhưng đang livestream, có nhiều điều không thể nói quá rõ ràng.
Để đổi chủ đề, Cố Nhất Du hỏi: "Vừa nãy bị chiến binh gϊếŧ có cảm giác thế nào?"
"Chẳng có cảm giác gì cả!" Lạc Lạc bình thản trả lời, "Trong trại huấn luyện, tôi bị gϊếŧ đến quen rồi. Bị sát thủ gϊếŧ, bị chiến binh gϊếŧ, bị xạ thủ gϊếŧ, bị pháp sư gϊếŧ… Tôi đã trải nghiệm đủ một ngàn lẻ một kiểu chết rồi."
"Hahaha!" Cố Nhất Du bật cười, "Chơi game mà, chai lì một chút là chuyện thường thôi. Cứ quen dần đi! Đợi trận này kết thúc, để lão đại nấu cho chúng ta một bữa ngon bù lại!"
"Cái gì?!!!" Lạc Lạc bỗng hét lên đầy kích động, khiến Cố Nhất Du giật bắn mình, suýt nữa vặn sai tay lái.
Anh khó hiểu nhìn cô: "Cô không biết sao? Còn tự nhận là fan của lão đại?"
"Tôi không biết! Cả thế giới fan của Tiêu Thần cũng không biết!!!" Lạc Lạc kinh ngạc thốt lên, "Tiêu Thần mà biết nấu ăn á? Sao lại có một hình ảnh gia đình thế này chứ! Tôi cứ nghĩ tay anh ấy sinh ra là chỉ để cầm súng thôi!!!*"
"Chết rồi, có khi tôi lỡ tiết lộ một bí mật động trời rồi..." Cố Nhất Du giả vờ ôm mặt đầy hoảng sợ, "Thế này lão đại gϊếŧ tôi mất!"
"Nói nhanh! Nói cho tôi nghe đi!" Lạc Lạc lập tức dí sát lại, mắt sáng rực, "Tiêu Thần nấu ăn trông thế nào? Có phải rất dịu dàng, rất chuẩn "nam thần ấm áp", có phải..."
"Đừng! Đừng nói nữa!" Cố Nhất Du cắt ngang, mặt đờ ra, "Chúng ta đang livestream đấy... Xong rồi, xong thật rồi, giờ thì cả thế giới đều biết rồi! Chết chắc, lão đại mà biết tôi để lộ bí mật này..."