“Cái này……”
“Cái này phải là lá cây to cỡ nào mới được chứ”
Mắt Mạnh Phàm Hồn suýt rớt ra khỏi hốc mắt.
Nhưng đó vẫn chưa phải là chuyện kỳ quái nhất, điều tiếp theo mới thật sự khiến hắn trợn tròn mắt.
Vì chiếc lá đã che khuất ánh sáng, trong bóng tối, một con đom đóm to bằng người bay tới.
Con đom đóm này có hai cánh tay, còn mọc cả đầu người.
Hơn nữa lại còn là nữ nhân!
Con đom đóm kia bay tới, trên tay xách một chiếc l*иg đèn nhỏ, trông giống như một đóa hoa nguyệt quý.
“Công tử ”
Đom đóm bay đến gần, khẽ nói: “Tiên tử Nguyệt Hồng nhà ta mời công tử một chuyến”
“Không cần!”
Sắc mặt Diệp Vân Nhai trở nên u ám, lạnh lùng nói: “Làm ơn chuyển lời đến tiên tử Nguyệt Hồng, người và yêu khác biệt, xin đừng đến tìm ta nữa, nếu không đừng trách ta không khách khí!”
“Công tử”
Đom đóm dè dặt nói: “Tiên tử nhà ta…”
Diệp Vân Nhai giơ tay lên, một bàn cờ cỡ bàn tay hiện ra, trên bàn cờ, ánh sáng như ngọc chiếu rọi cả bóng tối.
“Ngươi có thể im lặng rồi.”
Ánh mắt Diệp Vân Nhai lộ ra sự kiên định, lên tiếng: “Sự nhẫn nại của ta có giới hạn...”
Nhìn ánh sáng ngọc trên bàn cờ, gương mặt đom đóm thoáng hiện vẻ sợ hãi, vội vã quay đầu bay đi.
Thấy đom đóm đã đi, Diệp Vân Nhai phất tay áo một cái, “Vù ” một trận cuồng phong lại nổi lên, thổi tung lá cây rách nát.
“Cục cục ”
Tiểu Hôi líu ríu vài tiếng, dang cánh bay lên trời.
“Diệp sư huynh”
Thấy những chiếc lá cây càng lúc càng nhỏ, hóa thành lá khô bay tán loạn, Nguyệt Minh tò mò hỏi: “Tiên tử Nguyệt Hồng chính là hoa tinh mà lần trước huynh đã cứu sao?”
Diệp Vân Nhai quay đầu nhìn Nguyệt Minh, hỏi ngược lại: “Ai nói với muội vậy?”
“Không… không có ”
Nguyệt Minh rõ ràng có chút hoảng loạn, vội vàng lắc đầu.
Thấy sắc mặt Diệp Vân Nhai không vui, Mạnh Phàm Hồn ngậm chặt miệng, rất biết điều mà giữ im lặng.
Khi Tiểu Hôi dang cánh bay cao, Mạnh Phàm Hồn len lén liếc nhìn bằng khóe mắt.
Bên dưới là rừng núi bạt ngàn, cây cối, hoa lá, dây leo nhiều vô kể;
Phía đông khu rừng là một vùng xanh biếc mênh mông hơn nữa, vì ở quá cao nên anh ta không nhìn rõ đó là gì.
Khi sắp bay qua rừng núi, Diệp Vân Nhai mới lên tiếng:
“Các ngươi hãy nhớ kỹ, hành lang hoa rừng Linh Mộng này có rất nhiều hoa yêu, thụ tinh, nếu chưa đạt đến Luyện Khí kỳ thì tuyệt đối đừng đến gần, nếu chưa đến Tâm Động kỳ thì đừng bao giờ tiến sâu vào, bằng không hậu họa khôn lường.”