Mạnh Phàm Hồn nghĩ một chút, bắt chước dáng vẻ người lớn chắp tay thi lễ với Nguyệt Minh, nhẹ giọng nói: “Xin sư tỷ chỉ dạy”
Tuy miệng gọi là sư tỷ, nhưng trong lòng Mạnh Phàm Hồn lại hiện lên nụ cười của mẫu thân.
Khi hắn còn nhỏ, mẫu thân đã dạy cho không ít thứ, những câu nói mang đậm lễ nghi, cùng với một số phép tắc đều là do mẫu thân truyền dạy. Khi ấy hắn chẳng hiểu mấy thứ đó dùng làm gì, chỉ học để khiến mẫu thân vui lòng.
Thấy dáng vẻ Mạnh Phàm Hồn, đừng nói là Nguyệt Minh, ngay cả Diệp Vân Nhai cũng hơi sửng sốt, không khỏi nhìn Mạnh Phàm Hồn bằng con mắt khác.
“Tu giả, là học vậy”
“Dùng ngũ quan mà cảm nhận: hoặc nghe, hoặc nhìn, hoặc nói, hoặc ngửi, hoặc nếm”
“Để luận bàn, để giao tiếp, để thể nghiệm, để mô phỏng, để lĩnh ngộ”
“Luyện giả, là thực hành vậy”
“Dùng năng lực của linh hồn thể: hoặc tôi luyện, hoặc rèn giũa, hoặc tụ khí, hoặc tẩy rửa”
“Để nghiệm chứng, để hiện thực hóa, để sáng tạo, để thực tiễn...”
...
Mạnh Phàm Hồn cố gắng lắng nghe, cố gắng lĩnh hội.
Nhưng hắn cảm thấy những lời của Nguyệt Minh thật sự khó hiểu, không nhịn được liếc nhìn Nguyệt Minh đang hào hứng đến mức lắc lư cả đầu, nhẹ giọng nói: “Sư tỷ có thể nói tiếng người được không?”
“Phụt”
Diệp Vân Nhai bật cười trước tiên.
Gương mặt nhỏ của Nguyệt Minh lập tức đỏ bừng, tay đưa lên lấy ra một thước kẻ nhỏ, “bốp bốp bốp” gõ lên đầu Mạnh Phàm Hồn, trách mắng: “Nghe giảng cho nghiêm túc”
Thấy cây thước trong tay Nguyệt Minh, Mạnh Phàm Hồn bỗng ngộ ra!
Nguyệt Minh đang bắt chước lão tiên sinh ở tư thục đây mà!
Nghĩ đến chuyện học chữ, hốc mắt Mạnh Phàm Hồn bỗng đỏ lên.
Mẫu thân từng dạy hắn học chữ, sau đó hắn cũng từng lén đến trường làng học ké, đáng tiếc bị nhị nương phát hiện, đánh cho một trận.
Về sau hắn không cam lòng, vẫn thường lén đến, cũng từng thấy lão tiên sinh dùng thước kẻ đánh học trò.
Mạnh Phàm Hồn vội vàng cười làm lành: “Vâng, tiên sinh”
“Tiểu tiên sinh”
Diệp Vân Nhai cũng cười nói: “Đoạn này để ta giảng trước, sau đó để muội tiếp tục, được chứ?”
Nguyệt Minh bẻ chữ nắn câu: “Chuẩn!”
Nhìn dáng vẻ của Diệp Vân Nhai, Mạnh Phàm Hồn càng thêm yêu thích, tính tình Diệp Vân Nhai thật tốt.
“Tiểu Phàm Hồn”
Diệp Vân Nhai nhìn Mạnh Phàm Hồn, nghiêm túc nói: “Ngươi nhớ kỹ, căn bản của tu luyện là ‘trộm lấy cơ duyên của trời đất, bù đắp phần thiếu hụt của bản thân’, ta biết hiện tại ngươi còn nhỏ, chưa hiểu được ý nghĩa câu này, nhưng không sao cả, con đường tu luyện rất dài, ngươi sẽ dần lĩnh ngộ.”