Không lâu trước đây, khi đang biểu diễn trên sân khấu, Vân Nguyệt Nhi đột nhiên ngã xuống. Cô hôn mê suốt mấy ngày liền, khiến mọi người lo lắng sốt vó.
Nhắc đến cô con gái yêu quý, Đoàn trưởng Vân giãn đôi mày, mắt sáng lên mấy phần, đáp:
"Chỉ bị trầy xước nhẹ, không có gì đáng ngại. Cảm ơn Sư trưởng đã quan tâm."
Sư trưởng Cao hỏi han vài câu rồi chuyển chủ đề, bất ngờ hỏi:
“Năm đó Vân Nguyệt Nhi được tìm về như thế nào? Ai là người đi tìm?"
"Là Lâm Trân. Cô ấy trải qua trăm đắng ngàn cay mới tìm được con bé về. Cô ấy là một người phụ nữ nhân hậu và rộng lượng. Bao năm nay, cô ấy luôn coi Nguyệt Nhi như con gái ruột, hết lòng chăm sóc. Tôi rất cảm kích cô ấy."
Đoàn trưởng Vân nhắc đến vợ mình thì thao thao bất tuyệt, tràn đầy tình yêu.
Ông ấy kể rất nhiều chi tiết về việc tìm lại con gái năm đó. Đương nhiên, những gì ông ấy biết đều là nghe Lâm Trân kể lại.
Sư trưởng Cao nghe cũng không thấy sơ hở gì, nhưng vẫn nghi ngờ. Ông hỏi:
"Thất lạc nhiều năm như vậy, anh làm sao xác định đó là con gái ruột của mình?"
"Ơ..." Đoàn trưởng Vân khựng lại một chút rồi đáp: "Nguyệt Nhi có một sợi dây chuyền làm bằng vỏ đạn, là do tôi tự tay làm. Nó cũng trở thành tín vật nhận nhau giữa cha con chúng tôi."
Sư trưởng Cao cảm thấy ông ấy quá qua loa, hỏi lại: "Chỉ dựa vào cái đó thôi sao?"
Đoàn trưởng Vân không phải kẻ ngốc, lúc này đã nhận ra có gì đó không đúng.
"Sao vậy? Có gì không ổn sao?"
Sư trưởng Cao nhìn anh ta thật sâu, ánh mắt trầm tư: “Có lẽ… con gái ruột của anh là một người khác…”
Chưa đợi ông nói hết câu, Đoàn trưởng Vân đã nóng nảy cắt ngang: “Không thể nào! Tôi dám chắc Nguyệt Nhi chính là con gái ruột của tôi!”
Nguyệt Nhi là niềm tự hào lớn nhất của ông, cũng là đứa con mà ông yêu thương nhất.
Sư trưởng Cao chỉ biết lắc đầu thở dài: “Anh hồ đồ quá rồi.”
Tim Đoàn trưởng Vân đập thình thịch, một cảm giác bất an dâng lên. Ông lo lắng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì đây?”
Bệnh viện.
Mưa rơi tí tách, sương mù giăng kín trời.
Vân Hoán Hoán nằm nghiêng trên giường bệnh, tay cầm quyển sách, lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài và cảm nhận sự yên bình chưa từng có.
Kiếp trước, từ nhỏ cô đã tất bật chạy đôn chạy đáo giữa trường học và các lớp học thêm, rồi thi đỗ vào một trường danh tiếng. Sau đó, cô làm việc ở một công ty lớn. Con đường sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, khiến cô trở thành đối tượng ngưỡng mộ của vô số bạn bè đồng trang lứa.
Tuy nhiên, chỉ có cô mới biết, con đường này mệt mỏi đến nhường nào. Cô sống trong kỳ vọng trở thành phượng hoàng của cha mẹ, sống dưới ánh mắt ngưỡng mộ của người đời, không dám lơi lỏng dù chỉ một chút.
Bỗng có giọng nói đầy kinh ngạc vang lên bên tai:
"A Phân, sao con lại đến nữa rồi? Mẹ đã nói, con chỉ cần lo cho bản thân và bọn trẻ là được."
Đó là tiếng của bà cụ giường bên cạnh, tuổi đã cao, bệnh tật đầy mình. May mắn thay, người nhà đối với bà rất tốt, thường xuyên đến chăm sóc bà.