Khi Vân Hoán Hoán tỉnh lại, đã là hai ngày sau.
Đau! Cơn đau lan khắp cơ thể, khiến cô khó chịu nhíu mày. Toàn thân bị băng bó kín mít như một xác ướp, trông chẳng khác nào một bệnh nhân nguy kịch sắp rời khỏi cõi đời.
“Cô tỉnh rồi? Tốt quá! Bác sĩ, bác sĩ! Bệnh nhân tỉnh lại rồi!”
Nghe tiếng hộ sĩ vui mừng reo lên, nhóm bác sĩ lập tức lao vào như cơn gió, nhanh chóng kiểm tra tình trạng của cô. Sau một hồi xem xét, một người lên tiếng:
“Cổ chân phải bị trật, xương sườn gãy một đoạn. Chúng tôi đã xử lý ổn thỏa, nhưng cô cần tĩnh dưỡng một thời gian…”
Ông ta dừng lại một chút, rồi nghiêm giọng nói tiếp:
“Còn nữa, cơ thể cô đang trong tình trạng suy dinh dưỡng nghiêm trọng, lại thêm vết thương làm tổn hao nguyên khí. Cô phải nhanh chóng bồi bổ, nếu không, sức khỏe về sau sẽ khó hồi phục.”
Sắc mặt Vân Hoán Hoán vẫn bình thản, nhưng trong đáy mắt ẩn chứa một cơn bão dữ dội.
“Được, cảm ơn bác sĩ.”
Người ta xuyên không thì trở thành thiên kim tiểu thư, hoàng hậu hay công chúa. Còn cô? Lại xuyên vào một kẻ đáng thương bị ngược đãi đủ đường. Nghĩ mà tức chết đi được!
Bác sĩ ôn hòa trấn an: “Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ chữa trị cho cô. Hiện tại cô cảm thấy thế nào?”
“Đói.”
Cơn đói cồn cào khiến cô có cảm giác ngực như dán chặt vào lưng, bỏng rát như lửa đốt, khó chịu đến mức không thể chịu đựng nổi.
Hộ sĩ mang đến một bát cháo trắng nóng hổi. Toàn thân Vân Hoán Hoán không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhờ người khác đút cho ăn.
Một bát cháo trắng nóng hổi trôi xuống bụng, cơ thể Vân Hoán Hoán dần ấm lên, nhưng cơn đói lại càng cồn cào hơn.
“Chị hộ sĩ ơi, em muốn ăn thêm một bát.”
Hộ sĩ nhìn cô bé gầy gò, xanh xao, ánh mắt tràn đầy thương xót. Đứa trẻ này quanh năm thiếu ăn, cơ thể suy dinh dưỡng nghiêm trọng, lại còn mang trên mình bao vết thương chồng chất… Thật đáng thương!
“Em đã lâu không ăn uống đầy đủ, không thể ăn quá nhiều một lúc. Nghỉ ngơi một chút rồi hãy ăn tiếp.”
Vân Hoán Hoán biết cô ấy nói đúng, cố nén cơn đói cồn cào, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sức khỏe là vốn liếng quan trọng nhất. Trước mắt, điều cần làm là phải dưỡng thương cho thật tốt.
Nhưng ký ức của nguyên chủ cứ như đèn kéo quân lướt qua trong đầu, khiến cô không cách nào an tâm nghỉ ngơi.
Trong cơn hôn mê, cô dường như gặp được nguyên chủ. Đó là một cô gái yếu đuối nhưng vô cùng lương thiện. Cô ấy không hề có ý định trả thù, điều duy nhất khiến cô day dứt là tại sao cha mẹ ruột lại đối xử với mình như vậy?
Dù quá khứ có tàn nhẫn đến đâu, cô cũng chưa từng oán hận dù chỉ nửa lời. Nhưng việc bị bán cho bọn buôn người đã khiến trái tim cô hoàn toàn nguội lạnh, không còn vướng bận hay luyến tiếc điều gì trên đời, cuối cùng lựa chọn ra đi.
Vân Hoán Hoán âm thầm thở dài. Cô bé này thật đáng thương, cả đời chưa từng có lấy một ngày bình yên. Hy vọng kiếp sau cô có thể đầu thai vào một gia đình tốt hơn, không còn chịu khổ nữa.
“Haiz… Cô cũng thật đáng thương mà. Ở hiện đại, cô hô mưa gọi gió, siêu xe biệt thự không thiếu, đi đến đâu cũng vẻ vang. Vậy mà lại bị đưa đến nơi quái quỷ này, vừa mở màn đã thê thảm như vậy.”
May mắn là trước khi chết, cô còn kịp kéo Trang Tố Hoa xuống làm đệm lưng, cuối cùng cũng trút được một cơn oán giận.
Không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, hai người phụ trách điều tra án nghe tin liền đến để ghi lời khai, đây là thủ tục thông thường.
Vân Hoán Hoán không nhịn được mà hỏi: “Bọn buôn người đã bị bắt hết chưa?”
Quầng thâm dưới mắt hai đồng chí công an lộ rõ, trông có vẻ như họ đã thức trắng đêm.
“Đây là một đường dây buôn người quy mô lớn, hoạt động trải rộng khắp cả nước. Chúng tôi đã huy động lực lượng để truy bắt, cố gắng tóm gọn bọn chúng trong một mẻ. Hy vọng cô có thể phối hợp với chúng tôi.”