Những cành hoa ly ly đung đưa theo cơn gió nhẹ, tỏa ra mùi hương nồng nàn say đắm như đang dụ dỗ ong bướm đến hút mật thụ phấn cho hoa.
Gương mặt sát lại gần nhau, có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp của đối phương. Gương mặt đầy nam tính của Gin dường như phóng đại trước mắt Hải Miên, tay anh nâng lấy gương mặt nhỏ xinh, cứ như vậy mà hôn xuống.
Hơi thở đều đều, môi lưỡi của anh giống như đang hút hết linh hồn của cậu vào sâu trong trái tim mình. Phần môi dưới bị cắи ʍút̼, hàm răng bị cạy ra . Chiếc lưỡi như con rắn khám phá hết khoang miệng mẫn cảm, nuốt hết những dư vị ngọt ngào nhất.
Nụ hôn tiếp tục di chuyển xuống cổ, người đó há miệng thật to và cắn vào cổ của cậu. Dấu vết đỏ hồng hiện ra khắp vùng cổ và ngực. Nút áo đầu tiên cũng bị cởi ra...
"Uhm..."
Gin đình chỉ hành động, gương mặt mê dại thoáng chốc dừng lại.
Tiếng rên khe khẽ của người yêu khiến tâm tình như muốn chảy nước, đôi mắt to tròn rưng rưng nước mắt, bộ dạng đáng yêu bị người ta khi dễ quả thực khiến cho anh kìm lòng không đậu mà muốn hôn cậu nhiều hơn.
Người này là miếng thịt đầu tim của mình, là vật sở hữu của riêng mình. Nhất định người khác sẽ không bao giờ chạm vào được, ai chạm vào người này thì anh thề sẽ băm nhỏ tên đó thành từng mảnh.
Cảm giác như cơ thể của mình nhẹ dần rồi dường như bay lên, đại tá bế cậu vào bụi cây gần đấy. Trong đó sớm đã có thật là nhiều cỏ xanh mọc lên, nhẹ nhàng đặt cậu vào bãi cỏ mềm rồi tiếp tục nụ hôn còn dang dở.
Lôi cậu lại rồi đặt nằm dưới thân mình lần nữa. Hải Miên còn chưa kịp lấy hơi lại bị nụ hôn cuồng bạo của đại tá xoay vòng vòng, hút hết dưỡng khí trong miệng. Đôi môi bị buộc phải tách ra, hút hết những ngọt ngào cùng với lời phản kháng mà nuốt hết sạch.
Cái mông bị nâng lên, eo bị đè xuống thật sâu.
Hai tay Gin luồn sâu vào trong tóc Hải Miên, nâng đỡ gương mặt của cậu đối diện với mình. Lời nói mang theo sự ra lệnh :
"Sau này anh sẽ dùng cả thanh xuân và mạng sống này để bảo vệ em, bảo vệ em khỏi những thứ xấu xa ngoài kia, sẽ chẳng ai có thể làm tổn thương em nữa".
Eo của thiếu niên mềm nhũn ra, mồ hôi đổ ra như tắm càng làm anh phấn khích hơn mà tiếp tục trận kích tình mới. Thân thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngày càng trở nên mẫn cảm, khắp người đều là một mảnh ướŧ áŧ. Cậu tỏ vẻ xấu hổ lấy hai tay che mặt mình, nhưng anh đã cầm lấy đôi tay nhỏ mà nâng niu âu yếm nó :
"Đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng"
Buổi sáng ngày hôm đó, bầu trời xanh mát không gợn chút bóng mây. Trên cánh đồng bạt ngàn hoa ly nở rộ đua nhau khoe sắc thắm, sắc tình nồng đượm hòa lẫn tiếng gió rì rào luồn lách qua từng cành thông reo đung đưa theo gió,
Bầu trời xanh thăm thẳm, nhụy hoa ngọt ngào xinh đẹp tỏa hương thơm đang được những chú ong cần mẫn chăm chỉ đến hút mật. Côn trùng nhỏ ra sức lấy những giọt mật thơm ngon, chăm chút bông hoa đến khi nó chảy ra tràn trề nhựa thơm ngọt.
Ở một nơi ngoại thành, giữa mảnh đất trống có một chiếc xe sang trọng đang đậu ở đó. Chiếc xe ấy hiện tại đang không có người, chủ nhân của nó đang mãi mê rong chơi trên cánh đồng hoa ly ly bất tận cùng với cảm xúc thăng hoa tột cùng.
*
*
*
Ruby đứng trước cửa sổ đang hé mở, nhìn xuống những con đường mới lúc nãy còn rất đông người qua lại mà bây giờ lại trở nên lưa thưa, hiu vắng.
Bây giờ là mười hai giờ đêm, nhà hàng chẳng còn mấy người.
Nhạc công chơi violon sớm đã đi về, trên bàn tiệc lãng mạn mà cô đã cất công chuẩn bị từ buổi chiều tới giờ. Còn có cả hoa và nến, nhìn hết sức lãng mạn và ấm áp. Ánh mắt vẫn nhìn về nơi xa, nhìn về phía nơi cánh cửa. Bóng dáng mà cô mong ngóng vẫn chẳng thấy đâu dù cô đã chờ hơn sáu tiếng đồng hồ ở nhà hàng sang trọng này...
Gin, anh đang ở đâu?
Liệu anh có còn nhớ hôm nay là kỷ niệm hai năm chúng ta yêu nhau không?
Bỗng dưng có tiếng mở cửa, Ruby nhẹ nhàng đóng cửa sổ. Cô rất giỏi che giấu tâm tình của mình, gương mặt trang điểm diễm lệ mau chóng thay bằng nụ cười ngọt ngào như mọi ngày.
Nụ cười đã dập tắt lần nữa khi người bước vào không phải là Gin, mà là cậu đàn em của anh.
"Lâu rồi không gặp!"
Maines bước vào, anh nhanh chóng dập điếu thuốc mà chủ động mở lời chào hỏi với cô.
"Gin đâu ? Sao chỉ có một mình cậu tới đây?"
"Đại tá nói với tôi hôm nay anh ấy có việc bận, tôi thấy anh ấy còn mang theo cả máy ảnh. Chắc là đi chụp hình đâu đó".
Cô sững sờ khi nghe câu trả lời đấy, người mà cô quan tâm lại có thể vô tình tới vậy sao. Anh ấy vô tư tới mức quên mất hôm nay là ngày gì, những tấm ảnh quan trọng tới như vậy ư?
"Cậu... Có biết anh ấy đi với ai không?"
Bàn tay đeo chiếc nhẫn ngọc bích đỏ tiện tay với lấy chai rượu được để lạnh cạnh bàn tiệc, rót đầy một ly. Maines rất tự nhiên, phong thái ung dung tao nhã đáp lại :
"Tôi cũng chả nhìn thấy rõ nữa, hình như với một cậu trai. Bọn họ có vẻ thân thiết với nhau lắm".