Mang Theo Phòng Trọ Xuyên Không Khiến Cả Thôn Thèm Thuồng

Chương 10

“Gia gia, A Nãi, cha, mẹ, các Bá bá, các Bá nương, các Ca ca, chúng ta cùng ăn đi!”

Giang Phúc Bảo lần lượt gọi hết, không bỏ sót một người nào, nói xong, nàng cầm muỗng, múc canh trứng hấp cho vào miệng.

Giống như tối qua.

Đặc biệt ngon.

“Xem kìa, Phúc Bảo nhà ta thật hiếu thuận, A Nãi sắp được hưởng phúc rồi đây.” Trương Kim Lan cười không khép được miệng, bà véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh của cháu gái, khen ngợi.

“Con nhất định sẽ kiếm thật nhiều thật nhiều bạc, để A Nãi ăn ngon mặc đẹp.”

Lời nói của Giang Phúc Bảo dỗ cho Trương Kim Lan vui vẻ ra mặt.

“Được được được, A Nãi sẽ chờ đến ngày đó.” Trương Kim Lan không coi là thật.

Lời của một đứa trẻ ba tuổi, nghe qua là được, bà chỉ cầu cháu gái bình an lớn lên, sau đó gả vào một gia đình tốt, thuận lợi sống hết một đời.

Bà đã mãn nguyện rồi.

Còn về ăn ngon mặc đẹp, bà nghĩ cũng không dám nghĩ.

Hai năm nay hạn hán quá, lúa nước đều không trồng được.

Chỉ có thể trồng một ít cây trồng chịu hạn.

Sản lượng cực thấp, thuế má lại đặc biệt cao, cả năm đầu tắt mặt tối, làm không công.

Có thể lấp đầy bụng, không chết đói, bà đã tạ ơn trời đất rồi.

“Được rồi, các con đều ăn đi, Phúc Bảo hào phóng, chia sẻ canh trứng hấp với các con, các con phải nhớ lấy cái tốt của nó!”

Biểu cảm của Trương Kim Lan đột nhiên nghiêm túc hẳn lên.

Đợi đám con cháu đồng thanh đáp ứng, đôi mày của bà mới từ từ giãn ra.

Người nhà họ Giang ai nấy đều học theo dáng vẻ của Giang Phúc Bảo, ăn canh trứng hấp.

Mặn, tươi, thơm, mềm mượt.

Canh trứng hấp ngon như vậy, ai mà không thích chứ?

“Đầu xuân chỉ có ngọn rau non là lớn nhanh một chút, tuy hơi đắng nhưng cũng đủ lấp bụng. Vại gạo đã thấy đáy rồi, bắt đầu từ ngày mai, Đại Hòa con dẫn theo hai đệ đệ cùng Đồng Kim, Đồng Mộc lên trấn tìm ít việc lặt vặt mà làm.

Dù sao gạo lứt cuối tháng mới trồng, việc xới đất ngoài đồng cứ để chúng ta làm là được. Tranh thủ thời gian này kiếm ít đồng tiền về, nhà mình cũng dễ thở hơn một chút. Ngày mai tiện thể mang trứng gà lên trấn bán đi, đổi ít gạo lứt về.”

Nói xong, Trương Kim Lan gắp một đũa rau bỏ vào bát của con trai cả.

Nói là rau, nhưng chẳng qua chỉ là vụn nấm khô còn sót lại từ vụ bán năm ngoái và ngọn rau non vừa đào trên núi hôm nay.

Một thứ nhạt nhẽo, một thứ đắng đến nhíu mày.

Tuy nhà tộc trưởng có bồi thường nửa lạng bạc.

Nhưng đó là tiền cứu mạng, không dám tiêu.

“Con biết rồi, mẹ, sáng mai con sẽ dẫn bọn họ lên trấn tìm việc ngay.”

Giang Đại Hòa khẽ giọng đáp.

Trương Kim Lan gật đầu, đoạn dùng muôi gỗ múc một muôi cháo gạo lứt đặc nhất trong nồi, đổ vào bát con trai cả.

Tiếp đến là con trai thứ và con trai út, cùng hai cháu trai lớn.

Trong bát của năm người gần như không thấy nước đâu, đặc sệt toàn là gạo lứt.

Đến lượt Giang Thủ Thôn và mấy cháu trai nhỏ hơn thì cháo gạo lứt đã loãng đi, cuối cùng mới là mấy nàng dâu nhà họ Giang.

Trong bát của Trương Kim Lan, cũng như các nàng dâu, nước chiếm phần nhiều. Không phải bà thiên vị, mà là các con trai và hai cháu trai lớn ngày mai phải làm việc nặng, không ăn no lấy đâu ra sức. Bà và các nàng dâu không mệt nhọc bằng, đói bụng một chút cũng chẳng sao.

Trong bát của Giang Phúc Bảo không có cháo gạo lứt.

Nàng không muốn ăn.

Chỉ gắp hai đũa rau.

Không ngon, nhưng nàng không lãng phí, ăn sạch sành sanh.

Bữa cơm kết thúc, đàn ông dọn bàn ghế, đàn bà rửa nồi bát, phân công rõ ràng.

Là người nhỏ nhất nhà họ Giang, Giang Phúc Bảo chẳng phải làm gì cả.

Nàng và hai ca ca bị mẹ ruột bắt về phòng ngủ trưa.