Mang Theo Phòng Trọ Xuyên Không Khiến Cả Thôn Thèm Thuồng

Chương 8: Thôn Giang Gia nghèo nhất lịch sử

Trứng gà và bạc đến thật đúng lúc, nếu không phải lo lắng ép quá đáng, bị tộc trưởng gây khó dễ.

Bà ít nhất cũng phải đòi được năm lạng bạc mới chịu thỏa hiệp.

Tộc trưởng cần thể diện.

Lúc gây sự tối qua, cửa lớn nhà ông ta đóng chặt.

Trong thôn tự nhiên có nhiều người không biết.

Cho nên bà mới sớm đến dưới gốc cây này, để kể chuyện phiếm cho người trong thôn nghe.

Chỉ bồi thường trứng gà với bạc thôi thì sao đủ.

Bà muốn làm cho con nha đầu chết tiệt Giang Tam Nữu này phải mang tiếng xấu muôn đời ở thôn Giang Gia!

Dám hại tính mạng cháu gái bà.

Bà sẽ khiến Giang Tam Nữu dùng cả đời để bù đắp!

Khóe miệng Trương Kim Lan nở một nụ cười đắc ý.

Bà tiếp tục lớn tiếng kể lể những chuyện xấu mà Giang Tam Nữu đã làm, nửa canh giờ sau, dưới gốc cây đã vây kín người, bao gồm cả mấy bà nhiều chuyện có tiếng trong thôn.

Đạt được mục đích, Trương Kim Lan lúc này mới hả giận chuyển chủ đề.

“Năm ngoái chỉ mưa có mỗi một trận, ruộng đất khô hạn quá đi mất, nếu không phải trong thôn có sông, chỉ sợ mùa màng đã chết khô hết rồi.”

Nói xong, Trương Kim Lan ngẩng đầu nhìn trời.

Còn chưa đến buổi trưa.

Mặt trời đã nắng gắt thế này.

Nếu mùa hè đến, mùa màng làm sao chịu nổi?

“Đúng vậy, năm nay lạnh bất thường, mấy hôm trước ta ra trấn mua lương thực, nghe người trên phố nói Dĩnh Nam phủ trước tết bị bão tuyết, chết không ít người đâu.”

“Dĩnh Nam phủ vốn ở phía Bắc, mùa đông tuyết rơi là chuyện bình thường, phía Nam chúng ta năm nay cũng lạnh lạ thường mà.”

“Hy vọng mùa xuân mưa nhiều một chút đi, nhìn mực nước dưới sông kìa, chỉ đến ngang hông ta thôi, thế này thì biết làm sao đây, ây.”

“Còn không phải sao, nếu không phải con bé Phúc Bảo này rơi xuống, làm sao mà vớt lên được, nước cạn lắm đó.”

Giang Phúc Bảo không nói một lời, yên lặng lắng nghe.

Ký ức của nguyên chủ chỉ có vỏn vẹn một năm.

Dù sao nàng cũng mới ba tuổi, ký ức trước hai tuổi cơ bản đã quên sạch.

Ngoại trừ một số người quen thuộc ở thôn Giang Gia, nàng gần như không biết gì cả.

Cũng không hiểu rõ.

Qua cuộc trò chuyện của những người này, Giang Phúc Bảo đã đại khái hiểu rõ.

Thế giới này là giả tưởng, không thuộc bất kỳ triều đại nào.

Nơi nàng đang ở là Thiên Linh Quốc, Hoàng đế đương triều tại vị được hai mươi ba năm.

Thiên Linh Quốc ngoài Hoàng thành, còn có mười một tỉnh.

Thôn Giang Gia thuộc Nhữ Lăng phủ, Hà Thục tỉnh.

Hà Thục tỉnh chỉ có hai phủ, một phủ phía Nam, một phủ phía Bắc, phong tục khác biệt rất lớn.

Hơn nữa phía Nam ăn cơm, phía Bắc ăn mì, cây trồng cũng khác nhau rất nhiều, Nhữ Lăng phủ chủ yếu trồng lúa, Dĩnh Nam phủ chủ yếu trồng lúa mì.

Nhữ Lăng thì có năm huyện.

Huyện Kỷ Khê xếp thứ năm là nghèo nhất.

Dưới huyện Kỷ Khê lại có ba trấn.

Trấn chính là Trường An, huyện nha cũng đặt tại đây, là trấn phồn hoa nhất.

Còn hai trấn còn lại, nghèo như huynh đệ gặp nạn, tuy nhiên, trấn Liên Sơn lớn hơn trấn Bách Thủy rất nhiều.

Mà thôn Giang Gia thì lại ở trấn Liên Sơn.

Trấn có hình dạng giống quả cầu, thị trấn ở giữa, bên ngoài được mười thôn làng bao quanh.

Lấy họ của người đông nhất trong thôn làm tên, lần lượt xếp hạng theo giàu nghèo.

Giàu có nhất phải kể đến thôn Trương Gia.

Nghèo nhất chính là thôn Giang Gia.

Biết được thôn mình ở là nơi nghèo nhất toàn tỉnh, Giang Phúc Bảo tức đến bật cười.

Người ta xuyên không không phải công chúa thì cũng là vương phi, kém nữa cũng có thể làm tiểu thư nhà giàu.

Còn nàng thì sao.

Đã không xuyên thì thôi, một khi xuyên lại xuyên vào nơi nghèo nhất.

May mà có không gian trong tay.

Nếu không nàng thà đi đầu thai lại còn hơn, cũng tốt hơn là xuyên đến cái xó nghèo khổ này chịu khổ chịu nạn.

Gần đến trưa, đến giờ ăn cơm.

Hai bà cháu rời khỏi đầu thôn.

“Con khỉ con này, sao lại thở dài thế hả? Có phải đi mệt rồi không? Lại đây, A Nãi cõng con về.”