Cơ thể cao ráo, rắn rỏi gần như ép chặt cô vào tường, không để lại chút không gian nào để né tránh.
Thiếu niên rút tay ra, siết chặt cổ tay Lâm Phỉ Phỉ, khiến cô đau đến phát run.
“Cậu đùa giỡn với tôi?” Thiếu niên nghiến răng, giọng mang theo chút hung hăng.
“Tất cả mọi người đều không dám công khai đến gần tôi, chỉ có cậu lì lợm theo đuổi suốt ba năm. Chính vì sự gan dạ và kiên trì của cậu, tôi mới miễn cưỡng đồng ý hẹn hò. Kết quả, cậu chỉ muốn chơi đùa thôi sao?”
Đây lẽ ra phải là khoảnh khắc khiến người ta sợ hãi, nhưng không hiểu sao, Lâm Phỉ Phỉ lại bật cười.
“Cười cái gì?” Thiếu niên cau mày, từ trước đến nay hắn luôn cảm thấy đầu óc Lâm Phỉ Phỉ có vấn đề, bây giờ lại càng chắc chắn rằng cô có dây thần kinh nào đó không bình thường.
Thế nhưng, thiếu nữ lại cười ngọt ngào vô cùng.
“Tần Tịch Nhiên, cậu có biết giọng điệu vừa rồi của cậu nghe y như một oán phụ không? Hóa ra cậu thích tôi đến mức không nỡ chia tay sao?”
Thiếu niên cau mày, chuyện đã đến nước này, vậy mà cô ta vẫn còn tâm trạng đùa cợt? Trong mắt hắn lóe lên tia bạo nộ, nhưng Lâm Phỉ Phỉ lại làm như không thấy, tiếp tục thao thao bất tuyệt.
“Vậy nên lần này cậu đến tìm tôi, là đặc biệt đến níu kéo tôi sao? Cầu xin tôi đừng đi à?”
“Lâm Phỉ Phỉ, dạo này cậu càng lúc càng quá đáng. Có phải tôi đã quá nuông chiều cậu rồi không?”
Có lẽ chính giọng điệu trêu chọc của cô đã chọc giận hắn, Tần Tịch Nhiên siết chặt tay hơn, khiến Lâm Phỉ Phỉ đau đến nhíu mày.
Thế nhưng, nụ cười trên gương mặt thiếu nữ vẫn không hề thay đổi.
“Cậu có nuông chiều tôi hay không, tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng nếu cậu không thích tôi, vậy hà tất phải miễn cưỡng tiếp tục ở bên tôi? Dành thời gian đó để theo đuổi chân ái của cậu không phải tốt hơn sao?”
Như thể bị chạm đến điểm yếu nào đó, Tần Tịch Nhiên giật mình sững sờ!
Hắn không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào Lâm Phỉ Phỉ, trong đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên những cảm xúc phức tạp. Đến mức bàn tay đang siết chặt bỗng nhiên thả lỏng, cả người cũng mất đi khí thế bá đạo ban nãy.
Tất cả những điều này đều nằm trong dự liệu của Lâm Phỉ Phỉ.
“Không có tình cảm thì đừng giả vờ sâu nặng nữa. Buông ra.”
Lâm Phỉ Phỉ dứt khoát hất mạnh tay, thoát khỏi sự kiềm chế của Tần Tịch Nhiên.
“Từ nay về sau, cậu và tôi mỗi người một ngả, ai đi đường nấy.”
“À đúng rồi!” Như thể chợt nhớ ra điều gì, Lâm Phỉ Phỉ lại bổ sung một câu: “Sau này, nếu có thể không gặp thì đừng gặp, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện. Không thì khó ăn khó nói với ông của cậu lắm đấy. Thế nhé.”
Nói xong, Lâm Phỉ Phỉ quay người rời đi, không hề ngoảnh đầu lại, thẳng bước trở về lớp học. Chỉ còn lại Tần Tịch Nhiên đứng đó, lặng lẽ nhìn bàn tay vẫn còn vương chút hơi ấm mà ngẩn người.
“Đại tỷ! Không sao chứ?”
“Không hổ danh là lão đại của bọn mình, ngay cả Tần Tịch Nhiên đến cũng dám đối đầu trực diện!”
“Nếu không phải vì thằng nhóc đó, vị trí bá chủ trường học chắc chắn thuộc về lão đại!”
Đám đàn em ríu rít tâng bốc không ngớt, nhưng Lâm Phỉ Phỉ chỉ khẽ cười.
Cô chẳng buồn bận tâm đến Tần Tịch Nhiên, cũng chẳng muốn để ý đến đám đàn em này.
Bởi vì… tâm trạng cô rất tệ.
Nguồn cơn của tâm trạng tệ hại này… đến từ tin nhắn sáng nay. Nội dung không dài, là do ba Lâm gửi đến.
Phần đầu chỉ là vài câu hỏi han không mấy quan trọng, giữa chừng cũng nhắc qua chút chuyện ở trường.
Chỉ có câu cuối cùng mới thực sự khiến cô để tâm, ông nói có chuyện muốn nói với cô, hy vọng tối nay Lâm Phỉ Phỉ có thể về nhà một chuyến.
Nghiêm túc như vậy, Lâm Phỉ Phỉ không cần đoán cũng biết đó là chuyện gì.
Nữ chính sắp xuất hiện rồi.