Cấm Lồng Hoa Lệ

Chương 6

Một bàn tay rắn chắc đỡ lấy cô, giữ chặt cô không để cô ngã.

Cô run rẩy ngẩng đầu lên, và đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Hoàng Dương.

Anh cau mày nhìn cô, giọng trầm thấp cất lên: "Sợ đến mức này?"

Thời Nghi: "...Buông ra!"

Hoàng Dương không buông, nhưng cũng không siết chặt thêm, chỉ để mặc cô bám vào áo khoác của mình.

Triệu Vũ nhìn cảnh này, không nhịn được phì cười: "Được rồi, Thời Nghi! Cậu sợ thế này thì để Hoàng Dương bảo vệ đi!"

Thời Nghi cứng đờ, rồi ngay lập tức bật dậy, tránh xa khỏi Hoàng Dương, sắc mặt vẫn còn trắng bệch.

Hoàng Dương liếc cô một cái, không nói gì nữa, nhưng ánh mắt vẫn mang theo vài phần khó hiểu.

Một cô gái có thể dễ dàng đánh bại cả đội thể thao nam, lại có thể sợ đến mức này chỉ vì một ngôi nhà ma sao?

Anh không nhịn được cảm thấy... có chút thú vị.

Khi cuối cùng cũng lết được ra khỏi nhà ma, Thời Nghi gần như kiệt sức.

Cô vịn vào đầu gối, thở hổn hển như thể vừa chạy marathon chứ không phải đi qua một khu nhà ma toàn mấy thứ giả trân.

Ái Lâm vẫn đang ôm bụng cười sặc sụa. "Trời ơi! Cậu có thấy mặt mình lúc nãy không? Chạy nhanh hơn cả lúc thi điền kinh hồi xưa!"

Triệu Vũ vẫn chưa hết sốc, khoanh tay nhìn cô với ánh mắt trêu chọc. "Không thể tin nổi, thiên tài thể thao của chúng ta lại sợ ma đến mức này."

Thời Nghi liếc bọn họ bằng ánh mắt "Tôi không muốn nói chuyện với mấy người nữa", sau đó cúi xuống, chống tay lên đầu gối để lấy lại hơi.

Nhưng đúng lúc đó…

"Đù má…!!!"

Cô hét lên thất thanh, nhảy lùi về sau như bị điện giật.

Ngay trước mặt cô, trên nền đất, là một con gián… to bằng nắm tay!

Hoàng Dương, người từ nãy đến giờ vẫn giữ im lặng, nhướng mày nhìn cô.

Triệu Vũ há hốc mồm.

Ái Lâm lại suýt té xỉu vì cười. "Hahaha! Chưa kịp hoàn hồn đã gặp thêm boss cuối rồi!"

Nhưng Thời Nghi chẳng còn tâm trí mà đùa giỡn với bọn họ. Cô sợ cứng người, tay bám chặt vào cánh tay Ái Lâm, ánh mắt kinh hoàng nhìn chằm chằm con gián đang thong thả bò trên đất như thể nó không hề biết rằng nó chính là cơn ác mộng số một của cô.

"Làm... làm gì bây giờ... nó có bay không...?" Cô lắp bắp, giọng run rẩy.

Triệu Vũ cười như điên, cúi xuống định lấy chân đá con gián đi.

"Đừng!!!" Thời Nghi hét lên. "Đừng đá nó!!! Nó mà bay là tớ chết ngay tại đây đó!!!"

Triệu Vũ giật mình, không dám động đậy nữa.

Hoàng Dương nhìn cảnh này, ánh mắt càng lúc càng thú vị.