Lộc Thanh biết rõ những thứ này đều do cô bé vô thức thu vào, cũng chính là lúc cô nguyền rủa người khác thì trong nhà họ liền mất đồ. Chỉ tiếc rằng, dù có thu được những vật này, cô bé cũng chưa từng sử dụng chúng một lần. Trong ký ức của cô, thứ duy nhất từng xuất hiện chỉ là một viên đá và một quả đào.
Lắc đầu, cô không muốn nghĩ nhiều về những chuyện đã qua, chỉ tập trung đi xung quanh quan sát khắp nơi.
Không gian này tuy rộng lớn, có núi, có nước, có ruộng và cả một tiểu viện, nhưng trong suối không có cá tôm, trên núi cũng chỉ lác đác vài cây cối, ngoài ruộng thì trống rỗng, chỉ có một ít bắp, khoai lang đỏ và vài thứ linh tinh do cô bé vô thức thu vào. Trong tiểu viện, ngoài một cái giếng và một vài món gia cụ đơn giản ra, tất cả đều trống trải, hoang vắng.
“Trong tiểu thuyết đều nói không gian có linh tuyền, có công pháp, thậm chí còn có các loại công nghệ cao. Xem ra không gian của nguyên chủ chỉ là một không gian bình thường mà thôi, cái gì cũng phải tự mình tạo ra.”
Dù có bình thường đến đâu, thì nó vẫn là một không gian riêng! Ai có thể nói muốn là có ngay được chứ? Chỉ riêng độ quý giá của nó thôi cũng đã không tầm thường rồi. Có được thứ này, cô nên cảm tạ trời đất mới phải. Tự mình cải tạo một tiểu thiên địa riêng cũng là một chuyện rất thú vị.
Nhắm mắt lại cảm nhận, cô phát hiện mọi thứ trong không gian đều hiện rõ trong đầu. Ngay cả con gà mái già đang trốn trong bụi cỏ để đẻ trứng cũng không thể giấu diếm cô. Lúc này, mọi cây cỏ trong không gian đều nằm dưới sự kiểm soát của Lộc Thanh. Chỉ cần một ý niệm, cô có thể quyết định sự sống chết của chúng. Cảm giác này thật sự rất tuyệt vời.
Mở mắt ra, cô đi về phía dòng suối trong tiểu viện. Nơi này dù còn trống trải, mang đến một cảm giác hoang vắng, nhưng Lộc Thanh không hề bận tâm. Sau này, cô có thể tự sắp xếp lại theo ý thích của mình.
Dạo quanh một vòng, cô cảm thấy vô cùng hài lòng với tất cả những gì đang có. Một không gian tư nhân hoàn toàn thuộc về mình, sao cô có thể không kích động cho được? Huống hồ, trong thời đại vật tư khan hiếm này, chẳng phải đây chính là một loại "bàn tay vàng" hay sao? Cô không muốn mỗi ngày đều ăn cháo khoai lang đỏ. Dù hiện tại có thể ăn no đã là may mắn, nhưng khi đã có điều kiện, sao phải ủy khuất bản thân?
Chỉ tiếc rằng nguyên chủ còn quá nhỏ, chẳng hiểu gì cả. Chỉ biết liên tục thu đồ vào nhưng chưa từng thật sự bước vào nơi này. Ngay cả những thứ tự tay thu vào cũng chỉ mới ăn qua một quả đào mà thôi.