Chuyện này không thể truy cứu sâu, vì hắn đã nhận hoa hồng từ bên cung cấp hàng. Tất nhiên, người ăn chia khoản tiền này không chỉ có hắn, đến khi số tiền được chia đến tay, phần của hắn cũng chẳng còn bao nhiêu. Cùng lắm chỉ là kẻ húp chút nước thừa, còn người kiếm lời lớn thực sự là Giám đốc Lưu.
Chợt, Trần Kỳ giật mình nhớ ra - Giám đốc Lưu đã bị sa thải rồi, ngay sáng nay...
Sự hoảng loạn ập đến, Trần Kỳ cố gắng sắp xếp lại ngôn từ, muốn nhanh chóng gột sạch bản thân khỏi chuyện này.
Tô Thanh Mạc thu hồi ánh mắt đang đặt trên người hắn, tiếp tục xử lý công việc trên bàn.
“Tô, Tô tổng…” Trần Kỳ run rẩy lau mồ hôi trên trán, bàn tay không ngừng run rẩy: “Về lô bút lần này…”
Tô Thanh Mạc chẳng buồn ngẩng mắt lên, hờ hững cắt ngang: “Cậu có thể ra ngoài.”
Trần Kỳ sững người, môi mấp máy nhưng không dám nói thêm gì, run rẩy rời khỏi văn phòng.
Về đến chỗ ngồi, khuôn mặt Trần Kỳ vẫn đờ đẫn. Điều hòa mát lạnh nhưng mồ hôi trên trán hắn vẫn không ngừng túa ra.
Một người bạn ghé lại gần: “Cậu chuẩn bị xong chưa? Liệu có được không? Tôi thấy bình thường Lâm Thiên cũng chẳng để ý gì đến cậu, giờ đột nhiên tỏ tình, cô ấy sẽ đồng ý à?”
Trần Kỳ cúi đầu im lặng.
Người bạn nhướn mày: “Đừng đùa chứ, hôm qua còn hùng hồn lắm, nói kiểu con gái hướng nội, sợ xã giao như cô ấy thì dễ dụ vô cùng, đảm bảo không có gì khó, một ngày là có thể dỗ được vào khách sạn. Sao, giờ lại chùn bước rồi?”
Trần Kỳ đột ngột ngẩng đầu, xua tay đuổi người kia đi: “Được rồi, đừng lải nhải bên tai tôi nữa, bây giờ tôi còn tâm trạng mà lo mấy chuyện đó chắc?”
Chuyện nhận hối lộ mà bị điều tra, bị sa thải còn nhẹ, nặng hơn thì hắn phải vào tù. Tỏ tình cái quái gì chứ, yêu đương gì nữa mà yêu!
Lâm Thiên dừng tay trên bàn phím, thở dài một hơi, đưa mắt nhìn quanh. Đồng nghiệp xung quanh hầu như đã tan làm hết cả rồi.
Cô cũng chuẩn bị ra về. Sau khi tắt máy tính và thu dọn đồ đạc, cô đi về phía thang máy.
Theo thói quen, Lâm Thiên từ xa liếc mắt nhìn về phía thang máy. Không có ai cả. Cô thầm vui trong lòng, nhanh chóng bước tới.
Không có ai là tốt nhất. Cô thích như vậy.
Ấn nút gọi thang máy, cô kiên nhẫn chờ đợi. Trong lúc chờ, cô không ngừng quan sát xung quanh, thầm cầu nguyện: Đừng có ai vào thang máy cùng mình… Đừng có ai đến vào lúc này…
“Đing!”
Cửa thang máy mở ra.
Bên trong không có ai.
Lâm Thiên khẽ thở phào, bước nhanh vào trong.
“Cộp cộp.”
Tiếng giày cao gót vang lên phía sau.
Một người khác bước vào cùng cô. Hương chanh nhẹ nhàng thoảng qua chóp mũi.
Cả người Lâm Thiên căng cứng trong giây lát, nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh lại. Cô không thích đi thang máy cùng người khác, cũng không thích tiếp xúc với ai, nhưng khi điều đó không thể tránh khỏi, cô luôn cố gắng cư xử bình thường.
Lâm Thiên nghiêng đầu nhìn sang, bỗng khựng lại.
Nhịp tim vừa ổn định nay lại rối loạn, cơ thể cũng trở nên cứng đờ.
Tổng giám đốc… Tô Thanh Mạc!
Trời ơi, sao cô lại đi chung thang máy với tổng giám đốc? Nếu được lựa chọn, cô thà chen chúc với đồng nghiệp còn hơn!
Lâm Thiên cắn môi, lòng đầy do dự. Cô có nên chào hỏi không? Đi chung thang máy với sếp mà im lặng thì thật thất lễ, đúng không?
“Tô...tổng.” Giọng cô khẽ khàng.
Tô Thanh Mạc không quay đầu, chỉ khẽ gật đầu, xem như đáp lại.
Lâm Thiên đứng thẳng người, khẽ dịch sang một bên một cách tự nhiên, kéo giãn khoảng cách với Tô Thanh Mạc đang đứng sau cô một chút.
Tô Thanh Mạc liếc mắt nhìn, bắt gặp động tác nhỏ ấy, khẽ nhướng mày.
Bên trong thang máy vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh vận hành của máy móc.
Lâm Thiên theo thói quen cắn nhẹ môi dưới, mắt dán chặt vào bảng hiển thị tầng, bề ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại như có đàn kiến bò loạn xạ.
Biết vậy đã tăng ca thêm một chút.
Biết vậy đã đi cầu thang bộ.
Biết vậy… Sao thang máy hôm nay lại chạy chậm thế, sao vẫn chưa tới tầng trệt?
“Đing!”
Cửa thang máy mở ra.
Khoảnh khắc cửa mở, Lâm Thiên như nhìn thấy một tia sáng lóe lên trước mặt, cô chỉ muốn lao nhanh về phía đó.
Nhưng lý trí nhắc nhở cô không thể hành động hấp tấp, vì vậy cô cố gắng bình tĩnh quay lại: “Tô tổng, đến tầng trệt rồi, tôi đi trước.”
Nói xong, cô bước nhanh ra ngoài, mỗi bước chân lại càng lúc càng vội.
Phía sau, Tô Thanh Mạc chậm rãi bước ra khỏi thang máy, ánh mắt dõi theo bóng dáng đang cuống quýt bỏ đi.
Đúng là một con thỏ, chạy nhanh thật.
Điện thoại trong tay rung lên hai lần.
Tô Thanh Mạc nhấc máy.
Giọng Lý Lâm Lâm vang lên từ đầu dây bên kia: “Tô tổng, năm phút nữa là bắt đầu cuộc họp rồi, sao đột nhiên chị lại đi thang máy xuống?”
Vài phút trước, khi Tô Thanh Mạc vừa bước ra khỏi văn phòng, Lý Lâm Lâm vội vàng theo sau, chuẩn bị cùng cô đến phòng họp. Nhưng không hiểu sao, Tô Thanh Mạc chợt đổi hướng, đi thẳng vào thang máy, bỏ lại Lý Lâm Lâm với một đống thắc mắc.
“Đột nhiên muốn đi thang máy thôi.” Giọng Tô Thanh Mạc đầy thư thái.
Cuộc gọi kết thúc, Lý Lâm Lâm đứng ngẩn người, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Đột nhiên muốn đi thang máy?