Sếp Lạnh Lùng Và Nghệ Thuật Không Ngừng Thả Thính

Chương 4

Vừa bước vào nhà, Lâm Thiên vứt túi xuống, tháo cặp kính gọng đen, bật quạt, cởi bỏ chiếc áo ngực chật chội rồi ngả người xuống sofa. Toàn thân thả lỏng.

Vẫn là ở nhà thoải mái nhất.

Nghỉ ngơi đủ rồi, cô bật dậy, rót một ly Coca lạnh, ngồi khoanh chân trên ghế, mở laptop và đăng nhập vào game.

Quạt gió, Coca đá, thêm một ván game - hoàn hảo.

Mỗi giây phút đi làm đều trôi qua một cách nặng nề, nhưng vừa tan làm, chỉ cần chơi bâng quơ vài trận, ngẩng đầu lên đã thấy kim đồng hồ chỉ 11 giờ đêm.

Lâm Thiên vẫn còn chưa thỏa, nhưng ngày mai phải dậy sớm, đành tiếc nuối tắt game.

Cô đứng dậy, duỗi người, lưng phát ra vài tiếng "rắc rắc" giòn tan.

Bước đến bên cửa sổ, cô chống tay lên bệ, phóng mắt nhìn xuống dưới. Gió mùa hè mát rượi lùa qua, nhẹ nhàng hất tung mái tóc mái trước trán.

Lâm Thiên khe khẽ ngân nga một giai điệu.

Đúng lúc đó, một chiếc xe hơi màu đen chạy vào đầu hẻm, dừng ngay dưới tòa nhà.

Ánh mắt cô vô thức rơi xuống chiếc xe.

Từ ghế lái, một người đàn ông cao lớn bước xuống, nhanh chóng vòng ra phía sau mở cửa xe, cung kính chào đón người ngồi bên trong.

Lâm Thiên nheo mắt nhìn. Cô bị cận, không đeo kính thì chỉ thấy lờ mờ, chỉ biết người bước xuống là một người phụ nữ.

Người phụ nữ ấy ngẩng đầu, hướng mắt lên phía tòa nhà.

Lâm Thiên tò mò nghiêng đầu. Cô ta đang nhìn gì vậy? Chẳng lẽ đang nhìn mình?

Còn chưa kịp nghĩ nhiều, trần nhà bỗng vang lên những tiếng thịch, thịch, thịch không theo quy luật, nhưng cách một lúc lại vọng xuống một tiếng.

Lâm Thiên day trán.

Lầu trên lại quậy nữa rồi, ồn chết đi được. Không biết trên đó là ai ở, ngày nào cũng dậm chân thình thịch như vậy.

Bên cạnh chiếc xe hơi màu đen. Người đàn ông cao lớn trong bộ vest đứng cung kính, nhẹ giọng hỏi: “Nhị tiểu thư, cô không lên xem một chút sao?”

Tô Thanh Mạc thu lại ánh mắt đang nhìn về phía tòa nhà, trong đôi mắt vốn luôn lạnh nhạt chợt thoáng qua một tia dịu dàng hiếm thấy.

“Không cần.”

Cô ấy nhát gan, không thích tiếp xúc với người khác. Xuất hiện bất ngờ như vậy có thể sẽ khiến cô ấy hoảng sợ.

...

Chín giờ sáng, Lâm Thiên vừa kịp giờ làm bước vào công ty.

“Chào buổi sáng!” Trần Kỳ bất ngờ nhảy ra trước mặt cô, khuôn mặt tràn đầy ý cười.

Lâm Thiên giật mình lùi về sau hai bước, cứng ngắc đáp lại: “Chào.”

“Mới một ngày không gặp, có nhớ tôi không?” Trần Kỳ cười cợt, giọng điệu lười biếng.

Lâm Thiên mím môi, cau mày, không biết nên trả lời thế nào. Trong đầu cô lúc này chỉ có một suy nghĩ, càng xa hắn càng tốt.

Nhưng dường như Trần Kỳ chẳng hề nhận ra sự phản cảm của cô, vẫn tiếp tục trêu chọc: “Thật đau lòng quá đi, cô không nhớ tôi sao? Chỉ có mình tôi nhớ cô à?”

Những đồng nghiệp xung quanh lại được dịp ồn ào, trêu ghẹo: “Ui chao chao, xem kìa!”

Lâm Thiên lúng túng cắn nhẹ môi, mấy lần định ngăn họ lại, nhưng đến khi mở miệng thì lời nói cứ nghẹn lại. Cuối cùng, cô chỉ có thể phồng má, im lặng giận dỗi.

May mà Trần Kỳ cùng đám người kia trêu chọc một lúc rồi cũng tự tản ra khi thấy cô không mấy hưởng ứng.

Lâm Thiên đến đúng giờ, vừa bước vào đã thấy văn phòng chật kín người. Có người đang ăn sáng, có người tranh thủ trang điểm, cũng có nhóm tụm lại tán gẫu rôm rả.

Không khí phảng phất mùi bánh bao và trứng trà.

“Ê, mọi người nghe chưa? Giám đốc Lưu nghỉ việc rồi đấy.” Một đồng nghiệp hạ giọng nói.

Câu này vừa thốt ra, cả văn phòng như bùng nổ.

“Thật hả? Trời ơi, thời kỳ tăm tối kết thúc rồi sao?”

Lâm Thiên vừa ngồi xuống, nghe vậy cũng vểnh tai lên.

Nhưng đồng nghiệp nói chuyện quá nhỏ, cô nghe mãi chẳng rõ đầu đuôi. Đang định nhích lại gần hơn thì bắt gặp ánh mắt của một người đồng nghiệp chưa thân lắm, thế là đành ngồi thẳng lại, giả vờ không có gì.

“Hả? Không phải sắp được thăng chức sao? Sao tự nhiên lại nghỉ?”

Giọng bàn tán lớn dần.

“Nghỉ việc gì mà nghe hay thế, thật ra là bị đuổi đấy.”

“Bị đuổi à? Tốt quá rồi! Ai ra quyết định sáng suốt thế? Tôi sắp phát điên vì cô ta rồi! Lúc nào cũng thích làm màu, chẳng có tài cán gì, nhưng tranh công thì nhanh lắm!”

“Còn gì nữa, lần trước cái dự án đó, tôi bỏ bao nhiêu công sức, thế mà cuối cùng cô ta nhảy vào hưởng sẵn, đến cái tên cũng chẳng thèm để cho tôi! Uất ức chết mất!”

Những chuyện xấu của giám đốc Lưu mà kể thì cả ngày cũng không hết. Bao nhiêu lâu nay, cô ta đã khiến mọi người oán thán không ngớt. Giờ cô ta đi rồi, bất kể là tự nghỉ hay bị đuổi, cả văn phòng đều hân hoan như ngày Tết.

Lời cầu nguyện hôm qua… thành sự thật rồi sao?

Lâm Thiên nhìn màn hình máy tính, nơi có bản thảo quảng cáo đã sửa đi sửa lại không biết bao nhiêu lần. Nhưng chỉ cần qua tay giám đốc Lưu, dù sửa thế nào cũng bị mắng te tua.

Nghe tin cô ta nghỉ việc, Lâm Thiên bỗng thấy như trút được gánh nặng, lén thở phào một hơi.

“Không phải tin giả chứ?”

Lời vừa dứt, xung quanh lập tức rơi vào một sự im lặng kỳ lạ. Biểu cảm của Lâm Thiên cứng đờ.