Giữa mùa Hạ, dù đã năm giờ chiều nhưng không khí vẫn oi bức ngột ngạt.
Nguyễn Nhuyễn chỉnh lại quai túi đeo chéo, bước xuống xe buýt, tránh xa mấy người bán kem dạo ven đường. Lướt qua tiệm báo đông đúc người mua, cô cố gắng chịu đựng cái nóng rồi rẽ vào con hẻm nhỏ.
Cô đã đến thế giới này được hai ngày.
Trước đó, trên chuyến tàu hỏa, cô bị tiếng khóc của em bé giường dưới làm tỉnh giấc. Trằn trọc mãi không ngủ được, cô tiện tay mở một quyển tiểu thuyết ra đọc.
Vì nữ phụ trong truyện trùng tên với mình, cô vừa đọc vừa không ngừng than thở, cuối cùng còn kiên trì thức trắng đêm để đọc hết.
Không ngờ, Nguyễn Nhuyễn vừa đặt điện thoại xuống, tim bỗng nhói lên một cái rồi lập tức ngất đi.
Đến khi tỉnh lại, cô đã xuyên không vào chính quyển tiểu thuyết đó.
Nguyễn Nhuyễn sững sờ đến nỗi không biết nên phản ứng thế nào. Ai quen cô đều rõ, cô là kiểu người cực kỳ phụ thuộc vào những phát minh vĩ đại của hội lười biếng. Thế mà bối cảnh câu chuyện lại đặt vào những năm 80, không có dịch vụ giao đồ ăn, không có điều hòa, cũng chẳng có wifi.
Điều khiến Nguyễn Nhuyễn khó chấp nhận hơn cả là cô lại xuyên không thành nữ phụ cùng tên, người cả đời chỉ biết làm bàn đạp giúp đôi nam nữ chính có một "hạnh phúc viên mãn".
Sau khi tỏ tình với nam chính bị từ chối, cô gái này không hề từ bỏ, cứ bám riết lấy anh ta.
Đến khi hai người họ thành đôi, cô ta vẫn lợi dụng mối quan hệ thân thiết với nữ chính để quyến rũ nam chính.
Cuối cùng, trong mắt người đời, cô ta trở thành kẻ trơ trẽn, ích kỷ, không biết xấu hổ.
Khi nam nữ chính ly hôn, còn có tin đồn vì nữ chính bảo vệ cô ta quá mức, dẫn đến vợ chồng mâu thuẫn. Từ đó cô ta bị hàng xóm láng giềng dè bỉu, sống không nổi mà chết cũng chẳng xong. Đến cuối đời, cô ta nhốt mình trong nhà, ngày đêm dằn vặt, mất ngủ triền miên rồi kiệt sức mà chết.
Lúc đọc đến đây, Nguyễn Nhuyễn không nhịn được mà cảm thán, cần gì phải làm khổ chính mình như vậy? Chó ba chân khó tìm chứ đàn ông hai chân thì đầy rẫy ngoài kia, cớ gì cứ phải cố chấp vì một người?
May mắn là khi cô xuyên không tới, dòng thời gian đã thay đổi. Cốt truyện vẫn chưa đi đến đoạn tỏ tình kia, đúng trong cái rủi có cái may.
Hơn nữa, cô cũng chẳng có hứng thú gì với vai nữ phụ làm nền. Nam nữ chính có đến được với nhau hay không, chẳng liên quan gì đến cô. Cô không ngu đến mức tự biến mình thành bàn đạp, để rồi sống một cuộc đời thảm hại như thế, không đáng.
Điều quan trọng nhất là, hiện tại đang là thập niên 80, thời kỳ mà cơ hội làm giàu nhan nhản khắp nơi. Nếu không nắm bắt cơ hội để làm ăn, vậy thì quá uổng phí chuyến xuyên không này!