Đương nhiên, người biết rõ chân tướng chuyện này, ngoài một "con người" là Vương Nhị ra, chỉ còn một "con quỷ" tên là Trịnh Sĩ Bình mà thôi.
"Này, có người đi theo rồi."
Trịnh Sĩ Bình thầm thì bên tai Vương Nhị một tiếng.
"Là ai?"
Vương Nhị hỏi.
"Cái gì cơ? Làm gì có ai?"
Trương Ninh còn tưởng rằng cậu hỏi mình.
"A, không có gì, chúng ta bắt đầu thôi."
Vương Nhị trả lời.
"Được, bắt đầu thôi, cậu đào đi, tôi canh chừng giúp cậu!"
Quả nhiên, nói thành phố là thùng thuốc nhuộm cũng không sai. Vương Nhị mới đến vài ngày, đã trở thành người như thế. Tìm người đào thi thể miễn phí thì cũng thôi đi, ngay cả việc tốn thể lực cậu cũng để người ta làm thay mình.
Bên này, Trương Ninh mở livestream, nhỏ giọng nói:
"Hello cả nhà, có ai còn thức không? Ban ngày tôi phát hiện được kim loại ở vị trí này, có khả năng sẽ có cổ mộ. Đêm nay sẽ livestream đào cổ mộ cho cả nhà xem! Cái gì cơ? Trộm mộ á? Trộm mộ gì chứ? Đây là trường học, tôi chỉ đào lên thử xem. Nếu đào ra một thật tôi sẽ đi báo chính quyền. Mau nhìn, đấy là bạn học của tôi, đang canh chừng giúp tôi kia kìa."
Dứt lời, cậu ta quay điện thoại về phía Vương Nhị.
"Đúng, canh chừng đó. Cái gì? Như thế chính là trộm mộ? Không phải, không phải? Canh chừng là để đề phòng giảng viên tới, tôi phải trở thành người đầu tiên tìm ra ngôi cổ mộ này!"
Nói thật, phòng phát sóng trực tiếp của Trương Ninh lần đầu tiên có nhiều người xem như vậy. Những người tiến vào xem đều mang tâm lý hiếu kỳ, muốn nhìn xem tên hề này đang tấu hề kiểu gì.
"Cậu mà còn không đào, trời sáng mất đấy."
Vương Nhị cạn lời, bèn nhắc nhở cậu ta một câu.
"Đào đây, đào đây!"
Sau đó, Trương Ninh nói trước màn hình điện thoại:
"Cả nhà ơi, có rảnh thì ấn theo dõi, bấm like cho tôi nhé, tôi bắt đầu đào đây!!"
Và thế là, Trương Ninh bắt đầu đào đất. Vương Nhị ở một bên nhìn, còn có một Trương Sĩ Bình mà bọn họ nhìn không thấy, đứng ở bên cạnh Trương Ninh nhìn cậu ta đào đất.
Nhưng cậu Trương Ninh này vừa nhìn là biết bình thường ít tập thể dục, bộ dạng đào ba hơi nghỉ một hơi, còn nhân cơ hội nói chuyện với điện thoại khiến cho Trịnh Sĩ Bình sốt ruột đi qua đi lại. Sau đó, trong phòng phát sóng trực tiếp của Trương Ninh bắt đầu có những bình luận khác biệt.
"Con mẹ nó cậu chạy mau đi, đằng sau cậu có người kìa!!"
Trương Ninh vừa đọc được thì mắng:
"Đêm hôm khuya khoắt đừng hù dọa người ta, đằng sau cậu mới có người ấy, bạn học tôi đứng ở trước mặt tôi mà."
"Thật sự có người mà, vừa nãy tôi nhìn thấy bóng người đó."
"Đúng, tôi cũng nhìn thấy! Đậu má, con mẹ nó kinh khủng vãi. Hay cậu đào phải phần mộ tổ tiên nhà người ta rồi đấy?"
Ngay sau đó, danh sách của phòng phát sóng trực tiếp vốn chỉ có một mình cậu ta đột nhiên tăng mạnh, thoáng cái đã tăng mấy vạn người, tất cả mọi người đều đến để xem bóng quỷ sau lưng Trương Ninh. Đương nhiên, bọn họ cũng thực sự nhìn thấy quỷ. Chức năng quay video ban đêm của điện thoại di động quả thực có thể nhìn thấy bóng quỷ đang di động.
"Oa, nhiều người vậy sao? Cả nhà ơi, mọi người tiếp tục theo dõi nhé, tôi đào cổ mộ cho các bạn xem đây!"
Đến lúc này, Trương Ninh càng thêm nhiệt tình, số người xem livestream càng đông, hiệu suất của Trương Ninh rõ ràng cũng càng tăng lên. Chẳng qua, trong phòng phát sóng này cũng có một vài "nhân vật chính nghĩa". Thấy Trương Ninh đang đào bới, mặc kệ là cậu đào được cái gì, không nói không rằng cứ báo cảnh sát cho cậu cái đã. Ngay sau đó, cảnh sát nhận được tin tức cũng bắt đầu hành động.
"Được lắm Vương Thiên, đêm hôm khuya khoắt mà chúng mày lại dám phá hoại thao trường, bị tao bắt tại trận nhé. Hai đứa chúng mày cứ chờ bị đuổi học đi!"
Đúng lúc này, Ma Vĩ bước ra.
"Thì ra là cậu ta!"
Trong lòng Vương Nhị thầm nhủ một câu, sau đó quay đầu ra hiệu cho Trịnh Sĩ Bình. Vẻ mặt này rất rõ ràng là để hắn đi dọa cậu ta một trận. Trịnh Sĩ Bình ngầm hiểu, bay thẳng tới cưỡi lên cổ Ma Vĩ.
Vương Nhị bó tay, hóa ra quỷ đều thích cưỡi lên cổ người ta.
Bên này, Trịnh Sĩ Bình vừa ngồi lên cổ Ma Vĩ một cái, cậu ta đã cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều dựng đứng lên, sau lưng lạnh toát. Sau đó, Trịnh Sĩ Bình còn treo ngược đầu vươn tới trước mặt cậu ta, thổi vào mặt cậu ta một hơi. Ma Vĩ chỉ cảm thấy mắt bị cái gì cộm cộm, vội đưa tay lên dụi mắt. Vừa mở mắt ra, hồn cũng bị dọa cho suýt bay mất: Một cái đầu có bảy lỗ chảy máu, treo ngược trước mặt cậu ta, mắt còn đang chớp chớp nhìn mình.
"Ôi mẹ ơi!!"
Ma Vĩ co giò chạy mất. Tính ra gan của Ma Vĩ cũng lớn thật sự, nếu là người bình thường gặp phải chuyện này chắc cũng phải bị dọa bay nửa cái mạng.
Đúng lúc này, ở bên kia Trương Ninh cũng hô lên trước điện thoại di động:
"Đào được rồi, đào được rồi cả nhà ạ, để tôi quay cho các bạn nhìn xem."
Dứt lời, cậu ta cầm điện thoại chỉ vào mặt đất.
"Ối mẹ ơi!!"
Trương Ninh cũng sợ tới mức đặt mông ngồi bệt xuống đất, ống quần ướt sũng.