Không ai mở miệng, không khí nhất thời trở nên kỳ quái.
Tào Quý và Đàm Uyển đều ngơ ngác, không hiểu Thôi Tú Vân bị làm sao. Nhưng trọng sinh một lần, Điền Kiều lại rõ ràng tất cả.
Cô biết, Thôi Tú Vân là vì thích Vương Thừa Chí. Thấy Vương Thừa Chí cố ý tiếp cận mình, chủ động lấy lòng, Thôi Tú Vân mới ghen tức, khó chịu ra mặt. Kiếp trước, vì không hiểu lòng người, Điền Kiều coi Thôi Tú Vân là chị em tốt, kết quả chịu không ít âm dương quái khí từ cô ta.
Khi đó, trong lòng Điền Kiều chỉ có Vương Thừa Chí. Càng ngưỡng mộ sự si tình của hắn đối với vợ trước, càng tin rằng chỉ cần mình thay thế vị trí kia, hắn sẽ dành cho mình tất cả thâm tình ấy. Cô còn từng ngây thơ nghĩ, nếu sau này mình chết, Vương Thừa Chí cũng sẽ thủ tiết cả đời, trung trinh như một. Niềm tin mãnh liệt vào mối tình tưởng tượng ấy khiến Điền Kiều vô cùng cảm động.
Một nam nhân vừa thâm tình, vừa chuyên nhất, lại anh tuấn như thế, là của riêng cô — Điền Kiều khi đó ngây ngốc đến mức nằm mơ cũng có thể bật cười.
Thôi Tú Vân lại là em gái của vợ trước Vương Thừa Chí. Vì điều đó, Điền Kiều đối xử với cô ta vô cùng tốt.
Lúc ấy, cô thậm chí chẳng hề ghen tị với người vợ quá cố của Vương Thừa Chí. Trái lại, Điền Kiều còn thương cảm cho cô gái ấy.
Cô gái đó đã đi theo Vương Thừa Chí khi hắn vẫn nghèo kiết xác, cùng hắn ăn ngậm đắng nuốt cay, chưa kịp hưởng chút phúc phần đã sớm qua đời. Thành tựu hôm nay của Vương Thừa Chí, có một nửa là do cái chết ấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà nên.
Cho nên, không những không ghen, Điền Kiều còn cảm kích cô ấy. Không có cô ấy, cũng chẳng có Vương Thừa Chí của hiện tại. Thậm chí, vì đối phương đã mất, không thể cảm ơn trực tiếp, Điền Kiều dốc hết phần cảm kích ấy lên Thôi Tú Vân.
Thôi Tú Vân vốn là chị em tốt, lại có thêm thân phận là em gái của ân nhân, Điền Kiều hận không thể coi cô ta như con gái mà cưng chiều.
Nhưng Thôi Tú Vân chẳng hề trân trọng. Càng thấy Điền Kiều và Vương Thừa Chí thân thiết, cô ta lại càng tìm cách chèn ép, kɧıêυ ҡɧí©ɧ, không chịu để Điền Kiều yên.
Từ công việc đến sinh hoạt thường ngày, hễ có cơ hội là Thôi Tú Vân lại mỉa mai, giễu cợt Điền Kiều. Cô ta càng ra sức công kích Điền Kiều, lấy xuất thân con nhà tư bản của cô ra làm vũ khí.
Mười mấy năm trời như vậy, không ngày nào Điền Kiều không phải chịu đựng. Đến cả con gái Điền Kiều, Vương Tịnh, thân cận Thôi Tú Vân từ nhỏ, cũng dần học theo khẩu khí của cô ta, đối với mẹ mình ngày càng xa cách, bất mãn.
Khi đó, Điền Kiều còn ngây thơ cho rằng Thôi Tú Vân chỉ đang bênh vực chị mình, nên chưa từng oán trách, thậm chí nhẫn nhịn đến tận cùng.
Sau này, khi Vương Thừa Chí qua đời bên ngoài, Điền Kiều càng ôm lấy hồi ức cũ, không nỡ rời xa người quen, lại càng dung túng Thôi Tú Vân.
Mãi đến khi gặp Lãnh Tiêu, một câu của anh như thức tỉnh người trong mộng, Điền Kiều mới nhận ra: Thôi Tú Vân đối với Vương Thừa Chí, không phải là cảm kích, mà là tình cảm nam nữ! Cô ta giống như Điền Kiều kiếp trước — cũng yêu Vương Thừa Chí.
Chẳng trách cô ta luôn ghét mình.
Càng đáng giận hơn, có lẽ Vương Thừa Chí cũng biết. Nếu không có sự xuất hiện của Điền Kiều, ai biết chừng Thôi Tú Vân và hắn đã sớm thành đôi?
Điền Kiều từng tin rằng Vương Thừa Chí giống mình, đem phần áy náy với vợ cũ dồn lên Thôi Tú Vân. Nhưng giờ cô hiểu, tất cả đều là vớ vẩn!
Giữa hai người bọn họ, chưa từng trong sạch!
Vương Thừa Chí một tay đưa Thôi Tú Vân vào đoàn văn công, đối xử với cô ta còn tốt hơn cả ruột thịt. Loại quan hệ này mà nói là anh rể em vợ sao? Điền Kiều chưa từng thấy ai như vậy, trừ Vương Thừa Chí.
Chỉ tiếc, kiếp trước cô mù quáng, mê muội tin tưởng hắn, mới để hai người kia diễn một vở kịch cẩu huyết ngay trước mặt.
Đời này, Điền Kiều không định bồi bọn họ tiếp tục vở kịch tình tay ba ghê tởm ấy. Cô chán ghét họ, cũng không muốn dính dáng gì nữa.
Nhìn dáng vẻ Vương Thừa Chí vừa rồi, tám phần lại giống kiếp trước, bị dung mạo cô mê hoặc. Không muốn để Vương Thừa Chí nhầm tưởng rằng nhờ cứu mạng mà có thể đến gần cô, Điền Kiều quyết định — cầm đao chém đứt cành đào thối!
Kiếp trước từng là vợ hắn, Điền Kiều hiểu rõ điểm yếu của Vương Thừa Chí.
Người đàn ông này tự tôn cực kỳ cao, chỉ cần cô tỏ ra không ưa, thậm chí khinh thường, hắn nhất định sẽ tự động rời xa, không thèm quay lại.
Vừa rồi, Tào Quý cùng Đàm Uyển đã vô tình gọi hắn một tiếng “anh rể Tú Vân”, cũng đủ để tạo ra khoảng cách. Điền Kiều nhân cơ hội, chuẩn bị bắt đầu màn diễn của mình.
"Nói ra cũng trùng hợp, các cậu không biết đâu, người cứu tớ lúc trước, chính là anh rể của Tú Vân."
Điền Kiều quay sang cười nhẹ với Vương Thừa Chí:
"Anh rể Tú Vân, cảm ơn anh đã giúp tôi. Đây là mấy món bổ dưỡng mà chú hai tôi cho, tôi ăn không hết. Nếu anh không chê, hãy cầm lấy một túi mang về cho lũ trẻ nhà anh ăn."
Điền Kiều nói câu đó với giọng điệu ban phát đồng thời còn cố tình liếc nhìn người nhà họ Vương bằng ánh mắt đầy kinh ngạc, như thể họ là loài sinh vật lạ mà cô chưa từng gặp qua.
Tào Quý và những người xung quanh cũng vội hùa theo, đồng loạt bày ra vẻ mặt thương cảm nhìn gia đình họ Vương, miệng không ngớt cảm ơn Vương Thừa Chí đã ra tay tương trợ, đồng thời khuyên hắn đừng khách khí.
"Nhà anh đã gầy trơ xương thế này rồi, Điền Kiều tặng chút đồ, anh cứ nhận lấy đi!"
Vương Thừa Chí bị mọi người đồng loạt bày tỏ "ý tốt" khiến trong lòng vô cùng khó chịu. Hắn là người rất quan tâm đến lòng tự trọng, theo chủ nghĩa nam tử cứng cỏi, tuyệt không muốn nhận đồ từ phụ nữ, càng không muốn ăn cơm mềm.
Nhưng hắn không làm, không có nghĩa là cha mẹ hắn cũng như vậy.
Mẹ Vương từ nãy đã thèm thuồng nhìn đống đồ bổ dưới chân Điền Kiều. Nghe cô nói Vương Thừa Chí là ân nhân, nguyện tặng một túi thức ăn, bà ta lập tức mặt dày cười hì hì, vội vàng nhận lấy:
"Không chê, không chê! Toàn đồ tốt như thế, chúng ta trước giờ còn chưa từng thấy qua, làm gì mà chê! Cảm ơn cô gái, cô thật là người tốt."
Vừa dứt lời, thân thể gầy yếu của mẹ Vương bỗng dưng bộc phát tiềm lực, nhanh như chớp, chẳng khác gì cướp giật, xách luôn một túi đồ bổ từ chỗ Điền Kiều giao cho ông nội Vương.
Sau đó, bà không quên nịnh nọt giơ ngón tay cái:
"Cô gái đúng là tiên nữ hạ phàm. Con không biết đâu, quê chúng ta mất mùa, bọn trẻ con đã hơn nửa năm chưa được ăn no."
Quay đầu lại, bà ta gọi lũ trẻ:
"Đại Mao, Nhị Mao, Tam Mao, Tứ Mao, Ngũ Mao, Lục Mao! Mau tới cảm ơn chị, cảm ơn chị cho các con đồ ăn ngon!"
Mẹ Vương vừa dứt lời, sáu đứa trẻ lem luốc bị bà ta đẩy ra, lập tức kích động, dù phát âm không tròn tiếng phổ thông nhưng vẫn đồng thanh cảm ơn:
"Cảm ơn chị!"
Nói xong, cả sáu liền dán chặt ánh mắt vào cái túi đồ bổ còn lại bên chân Điền Kiều, nuốt nước miếng ròng ròng, rõ ràng muốn lấy nhưng không dám, vì đang ở nơi xa lạ, quân doanh canh gác nghiêm ngặt, bọn trẻ cũng sinh ra sợ hãi.
Chúng thực sự đã đói quá lâu, đến nỗi đôi mắt đều ánh lên tia xanh lục khi nhìn thấy thức ăn.
Đổi lại là kiếp trước, khi đối mặt với cảnh tượng này, Điền Kiều chắc chắn sẽ mềm lòng, không nói hai lời liền đưa đồ, thậm chí còn cho thêm tiền. Nhưng hiện tại, cô không còn là Điền Kiều ngày đó.
Cô không nợ nần gì gia đình họ Vương. Việc họ đói hay no, sống hay chết, chẳng liên quan gì đến cô.
Mục đích chính của Điền Kiều lần này chỉ muốn khiến Vương Thừa Chí lúng túng. Vậy nên, khi lũ nhỏ ngước mắt chờ đợi, cô chỉ khẽ liếc qua rồi dời mắt, giả vờ khó xử nhìn về phía Vương Thừa Chí, mong hắn lên tiếng dạy bảo lũ trẻ.
Vương Thừa Chí lập tức lúng túng, cả người cứng ngắc. Hắn biết gia đình mình quá tham lam, khiến hắn mất mặt, trong lòng hắn cũng muốn quát lớn. Nhưng nhìn thấy bọn họ gầy gò, xanh xao, thân thể chẳng khác nào bộ xương khô, Vương Thừa Chí làm sao có thể nhẫn tâm?
Không thể quản nổi người nhà, cũng không muốn bị Điền Kiều chê cười, Vương Thừa Chí theo bản năng móc tiền ra, định bù đắp bằng cách trả tiền cho Điền Kiều.
Nhìn thấy động tác quen thuộc này, Điền Kiều lập tức hiểu ý hắn định làm gì. Kiếp trước, Vương Thừa Chí thường xuyên như vậy.
Khi đó, Điền Kiều và Vương Thừa Chí còn đang yêu nhau, mỗi lần hẹn hò, ra ngoài đi dạo, Vương Thừa Chí đều kiên quyết không để Điền Kiều trả tiền.
Điền Kiều là thiên kim tiểu thư, tiêu xài tự nhiên không nhỏ. Mặc dù Vương Thừa Chí cũng có tiền trợ cấp, nhưng vì bị gia đình đeo bám, trong túi hắn chẳng bao giờ dư dả.
Không có tiền nhưng lại cứng đầu sĩ diện, kết quả là chính hắn chịu khổ, còn lôi cả gia đình cùng khổ theo.
Điền Kiều ngày đó vừa thương vừa yêu Vương Thừa Chí, cũng từng lén nghe được từ mẹ Vương hoàn cảnh túng quẫn của hắn, trong lòng cô không khỏi đau lòng, cảm động.
Vương Thừa Chí muốn tốt với cô, dù quẫn bách cũng nhất định không chịu dùng tiền của cô. Cô khi ấy chỉ cảm thấy ngọt ngào, thậm chí vì muốn giảm bớt gánh nặng cho Vương Thừa Chí, Điền Kiều đã xúc động mà gả cho hắn.
Nếu Vương Thừa Chí không có tiền, Điền Kiều cũng chẳng bận tâm. Cô cảm thấy điều quý giá nhất chính là tấm lòng của hắn, hơn nữa còn vô cùng trân trọng điều đó. Sau khi kết hôn, cô thậm chí còn chủ động san sẻ gánh nặng cuộc sống cùng hắn, chỉ vì thương xót cho hắn, muốn đối xử tốt với hắn.
Nhưng rồi, hiện thực đã dùng cả một chuỗi những câu chuyện đầy nước mắt để nói cho Điền Kiều hiểu: Thương xót một nam nhân nghèo khổ, chính là rước khổ suốt đời!
Nghĩ lại những ngày tháng khó chịu ấy, ánh mắt Điền Kiều nhìn Vương Thừa Chí giờ đây lại càng thêm chán ghét.
“Anh rể Tú Vân, anh móc tiền làm gì? Chẳng lẽ anh định trả tôi? Không phải chứ?” Điền Kiều chặn ngay trước khi hắn kịp mở miệng, chủ động cướp lời, giọng điệu đầy khinh thường. “Phần này là tôi ăn không hết, tiện tay cho anh thôi. Anh móc tiền ra làm gì? Trong này không ít thứ là hàng nhập khẩu, dù có tiền cũng chưa chắc mua được trong nước. Số tiền lẻ của anh căn bản không đủ, tốt nhất nên cất lại đi!”
Điền Kiều cố ý nói với giọng điệu mềm mỏng nhưng bên trong lại lộ rõ vẻ khinh miệt. Cái ánh mắt chán ghét vì nghèo kiết xác, chẳng đáng để lọt vào mắt cô, lúc này đã không hề che giấu.
Vương Thừa Chí bị câu nói ấy làm cho đỏ bừng mặt.
“Không... không phải... tôi...” Vốn dĩ muốn giải thích, nhưng nhất thời, Vương Thừa Chí lại chẳng tìm được lời nào thích hợp để nói.
Hắn không ngờ, Điền Kiều lại không để cho hắn chút thể diện nào. Rõ ràng bốn ngày trước, lúc hắn cứu cô, cô còn nhìn hắn với ánh mắt đầy thương xót. Khi đó, Điền Kiều rúc trong lòng hắn, yếu đuối giống như một chú mèo con hoảng sợ, làm Vương Thừa Chí rung động vô cùng.
Ánh mắt khi ấy của cô khiến Vương Thừa Chí tưởng rằng Điền Kiều đối với hắn là khác biệt. Thế nên hôm nay gặp lại cô, hắn mới không kìm được mà chủ động bước tới. Nhưng bây giờ, nhìn dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn kia của cô, Vương Thừa Chí chỉ thấy mình thật nực cười.
Nghĩ đến cảnh bản thân bị người khác chê cười, sắc mặt Vương Thừa Chí càng thêm khó coi, không muốn ở lại thêm nữa.
“Cảm ơn đồng chí Điền đã cho đồ bổ, tôi hiện giờ không có đủ tiền, đợi tháng sau có tiền trợ cấp, tôi sẽ gửi lại cho cô. Vừa rồi là tôi suy nghĩ không chu toàn, xin lỗi.” Vương Thừa Chí khẽ lùi một bước, nén chặt cơn tức trong lòng, cứng rắn nói với Điền Kiều.
Điền Kiều không thích hắn, Vương Thừa Chí cũng không muốn dây dưa. Vương Thừa Chí hắn dù nghèo nhưng vẫn có cốt khí.