Hạ Quân Thanh cười, mắt hạnh ngây thơ nhìn hắn, "Làm gì vậy?"
Tay Lâm Mặc Hiên hơi run, nhưng vẫn không bỏ ra, giọng hắn khàn khàn, "Thiếu gia, tôi muốn hôn cậu."
Khuôn mặt Hạ Quân Thanh xụ xuống, "Hôn cái gì chứ, tôi là người cậu có thể tùy tiện hôn sao?"
Lâm Mặc Hiên há miệng, một lúc sau mới rụt tay lại, "Xin lỗi, là tôi hồ đồ, tôi..."
Ngay sau đó Hạ Quân Thanh ấn chặt tay hắn, nhân lúc Lâm Mặc Hiên đang xin lỗi thì nhanh chóng hôn lên môi hắn một cái.
Thời gian như ngừng lại, Lâm Mặc Hiên trợn mắt, toàn bộ máu trong người đều dồn lên não, tất cả cảm giác đều tập trung trên môi, hắn kích động nói, "Thiếu gia..."
Hạ Quân Thanh lại cười, ngăn hắn lại, "Cậu không được phép hôn tôi, nhưng tôi có thể hôn cậu, hiểu không?"
"Tôi hiểu," Lâm Mặc Hiên không chút do dự trả lời, dừng lại một chút, lại hỏi, "Thiếu gia, bây giờ có thể hôn tôi không?"
"Không phải vừa rồi đã hôn rồi sao?"
Hạ Quân Thanh cau mày, cảm thấy Lâm Mặc Hiên hơi được voi đòi tiên, nhưng cậu liếc nhìn dữ liệu trên đầu Lâm Mặc Hiên, lại cảm thấy hắn như vậy cũng rất bình thường.
Nhưng Hạ Quân Thanh đã từ chối hắn.
"Thời gian cũng không còn sớm nữa, cậu nên đi rồi."
Lâm Mặc Hiên trông rất thất vọng, ánh mắt đầy tính chiếm hữu dừng trên môi Hạ Quân Thanh, giống như giây tiếp theo sẽ lao tới cắn xuống.
Nhưng Lâm Mặc Hiên vẫn ngoan ngoãn thu dọn sách vở mình mang đến, "Vậy tôi về trước đây."
Không nghe thấy Hạ Quân Thanh trả lời, hắn ngẩng đầu lên thấy cậu đang cầm điện thoại, thúc giục hắn, "Đi đi."
Lâm Mặc Hiên mím môi rời khỏi phòng Hạ Quân Thanh.
Sau ngày hôm đó, thỉnh thoảng Lâm Mặc Hiên lại hỏi Hạ Quân Thanh có thể hôn mình không, thậm chí có lúc còn dụ dỗ cậu.
Nhưng Hạ Quân Thanh chưa bao giờ bị hắn ảnh hưởng.
Đúng như Hạ Quân Thanh nói, cậu muốn hôn thì sẽ hôn, cậu cũng sẽ chủ động hôn nhưng nếu Lâm Mặc Hiên dám ép cậu, Hạ Quân Thanh sẽ không chút do dự mà tát cho đối phương một cái.
Lâm Mặc Hiên suýt nữa đã bị đánh, Hạ Quân Thanh nhìn chằm chằm mặt hắn cười lạnh một tiếng, "Cho cậu một cơ hội, đừng để lần sau tôi lại đánh cậu."
Sự khác thường trong mối quan hệ của hai người bị Tống Văn phát hiện ra, cậu ta nhân lúc Lâm Mặc Hiên không có mặt liền đi tìm Hạ Quân Thanh.
"Thiếu gia," Tống Văn đứng trước mặt Hạ Quân Thanh, vẻ mặt nghiêm túc, "Cậu không thể chơi đùa tình cảm của Lâm Mặc Hiên như vậy."
Hạ Quân Thanh nhìn chỉ số trên đầu Tống Văn, từ 25 chậm rãi tăng lên 29, cậu có lý do để nghi ngờ Tống Văn muốn gặp cậu nên mới đến.
Hạ Quân Thanh không nói gì, "Không liên quan đến cậu."
Tống Văn không đồng tình nhìn cậu, "Thiếu gia, cuộc đời cậu thuận buồm xuôi gió, cái giá phải trả cho sai lầm cũng thấp nhưng Lâm Mặc Hiên và tôi lại không có nhiều cơ hội để sai lầm như vậy, một khi xảy ra chuyện rất có thể là cả đời này đều bị hủy hoại!"
Hạ Quân Thanh thấy rất buồn cười, "Ý cậu là, tôi sẽ hủy hoại cả đời cậu ấy?"
Tống Văn nghiến răng, cậu ta nhìn khuôn mặt Hạ Quân Thanh, không hiểu sao đột nhiên không muốn nói lời khó nghe nữa.
"Thiếu gia, chúng tôi khác cậu." Cậu ta hít sâu một hơi, cố gắng dùng cách thức ôn hòa tế nhị hơn để thuyết phục Hạ Quân Thanh.
Thực ra Hạ Quân Thanh cũng không phải là hoàn toàn không nghe lời người khác, chỉ cần nói rõ ràng, phân tích thiệt hơn, có lẽ cậu sẽ không trêu đùa Lâm Mặc Hiên nữa.
Nhưng rõ ràng Hạ Quân Thanh không có ý định nghe cậu ta lý luận, cậu giơ tay lên cắt ngang lời Tống Văn.
"Tôi không quan tâm các cậu thế nào," Hạ Quân Thanh cười rất đẹp, cũng rất đáng ghét, "Chỉ cần tôi vui là được."
Tống Văn sững sờ, "Sao cậu có thể ích kỷ như vậy? Cậu vui rồi, nhưng Lâm Mặc Hiên thì sao, bị cậu chơi đùa, bị cậu bỏ rơi, vậy sau này cậu ấy phải làm sao? Cậu có nghĩ đến những điều này không?"
"Tôi cần gì phải nghĩ đến những điều này," Hạ Quân Thanh thấy hơi buồn cười, "Nhân tiện hỏi thêm một câu, sao cậu biết tôi đang chơi đùa cậu ấy?"
Tống Văn mất một lúc không nói nên lời, mãi lâu sau mới lấy lại giọng nói của mình, "Ý cậu là gì, cậu, cậu thực sự thích Lâm Mặc Hiên sao?"
Tống Văn ngơ ngác nhìn Hạ Quân Thanh, cậu ta thậm chí không thể phán đoán lời nói của Hạ Quân Thanh là thật hay giả, và không hiểu sao cậu ta cảm thấy trong lòng có một sự khó chịu nhẹ đến nỗi khó phát hiện ra.
Lâm Mặc Hiên đến đây chưa đầy một tháng đã bị Hạ Quân Thanh để mắt tới, còn cậu ta... Tống Văn không thể tin được mà lắc đầu.
Cậu ta đang nghĩ gì vậy, chuyện này có liên quan gì đến cậu ta chứ?
Cuối cùng Tống Văn cũng không nói rõ ràng được gì, cậu ta không thể thuyết phục Hạ Quân Thanh, cũng không thể thuyết phục chính mình, càng không thể thuyết phục Lâm Mặc Hiên.
Nhìn bóng lưng Tống Văn rời đi, Hạ Quân Thanh thở dài trong lòng.
Cậu thực sự không hề nghĩ đến việc sẽ gây sự với Tống Văn, kết quả không ngờ người ta lại nảy sinh những ý nghĩ không nên có, xem ra Tống Văn sẽ không phát hiện ra, hoặc có thể cả đời cũng sẽ không phát hiện ra.
Nhưng nhiệm vụ quan trọng hơn, Hạ Quân Thanh không vướng mắc chuyện này quá lâu.