Sao Tiểu Thiếu Gia Lại Là Bia Đỡ Đạn Được?

Thế giới 1 - Chương 7: Học sinh nghèo x Tiểu thiếu gia

Hạ Quân Thanh cười, cậu ngẩng mắt lên: "Thì liên quan gì đến tôi? Là tôi bảo cậu ấy chuẩn bị quà sinh nhật cho tôi à? Là tôi bảo cậu ấy không màng đến sức khỏe của mình mà ngày đêm chuẩn bị quà cho tôi sao? Hay là tôi đặt dao lên cổ cậu ấy, ép cậu ấy phải hoàn thành?"

Trong mắt Tống Văn thoáng qua một tia thất vọng: "Thiếu gia, sao cậu có thể đối xử với tấm lòng của người khác như vậy chứ? Cho dù cậu không thích quà của Lâm Mặc Hiên, nhưng ít nhất cũng nên thông cảm cho tấm lòng và nỗ lực của người khác, chứ không phải chỉ trích và từ chối một cách thô bạo như vậy."

"Đó là những người như các cậu mới có tâm tư đó," Hạ Quân Thanh ngáp một cái, khóe mắt hơi ươn ướt, long lanh. Nếu như lời nói ác độc của cậu không quá rõ ràng, Tống Văn thậm chí còn cảm thấy mình đã bị cậu mê hoặc, "Còn tôi thì không."

"Không thích thì không thích, ghét thì ghét," Hạ Quân Thanh cười khẽ, "Chuyện tự mình cảm động không cần thiết phải ép tôi cùng cảm động."

Tống Văn bị Hạ Quân Thanh nói đến mức câm nín, một mặt là cậu ta không biết phải phản bác lời nói của Hạ Quân Thanh như thế nào, hơn nữa cậu ta lại đang phân tâm, cậu ta cứ nghĩ mãi tại sao Hạ Quân Thanh lại không thể mặc choàng tắm cho đàng hoàng!

Hạ Quân Thanh không nhận được câu trả lời của Tống Văn, cảm thấy hơi kỳ lạ, cậu tò mò nhìn sang giọng nói nhẹ nhàng vang lên, "Tống Văn, cậu đang nhìn gì?"

Tống Văn đột nhiên hoàn hồn, mặt lập tức nóng ran.

Hạ Quân Thanh giơ tay lên, ngón tay trắng trẻo thon dài vuốt ve cổ và xương quai xanh của mình, "Nhìn cái gì, cậu thích sao?"

Tống Văn không ngờ Hạ Quân Thanh lại nói thẳng ra như vậy, lập tức mặt đỏ tai hồng, "Thiếu gia, cậu, sao cậu lại..."

"Không biết xấu hổ? Mặt dày?" Hạ Quân Thanh hỏi lại, "Cậu nhìn rồi, còn sợ tôi nói sao?"

Tống Văn đối diện với ánh mắt sắc bén của Hạ Quân Thanh, lại dần dần bình tĩnh lại, "Tôi chỉ cảm thấy hình như thiếu gia không giống trước đây."

Sau khi nhập vào thân xác người khác, tự nhiên sẽ bị ảnh hưởng bởi bản thân nguyên chủ, điều này rất bình thường, Hạ Quân Thanh cũng không lo lắng Tống Văn sẽ nghĩ như thế nào, dù sao thì từ mọi phương diện mà nói, thân thể này đều hoàn toàn phù hợp với linh hồn cậu.

Nếu ngay cả Tống Văn cũng phát hiện ra vấn đề thì hệ thống xuyên nhanh này cũng sắp tiêu đời rồi.

Hạ Quân Thanh không còn tươi cười với Tống Văn nữa, cậu đã cười cả buổi tối rồi, cũng đủ mệt rồi, "Vậy cậu về nhà từ từ mà suy nghĩ đi, cho đến khi nghĩ ra được câu trả lời chính xác."

Sau khi đuổi Tống Văn đi cuối cùng cũng yên tĩnh lại, điều Hạ Quân Thanh không để ý đến là, trên đầu Tống Văn đã xuất hiện thanh tiến trình thân mật.

Không lâu sau, cửa phòng lại bị gõ, Hạ Quân Thanh biết lần này là người cậu đang đợi – Lâm Mặc Hiên, chỉ là sau khi gặp Tống Văn, tối nay cậu không có tâm trạng gặp Lâm Mặc Hiên nữa.

Người ngoài cửa thấy không có phản hồi lại gõ cửa thêm một lần nữa, Hạ Quân Thanh làm như không nghe thấy, quả nhiên, người ngoài cửa nhận ra Hạ Quân Thanh cố tình không để ý đến mình liền biết tối nay chắc chắn là không gặp được người rồi, vì thế khéo léo dừng hành động gõ cửa của mình lại.

Một lúc sau, Hạ Quân Thanh nghe thấy người ngoài cửa nói, "Chúc ngủ ngon, thiếu gia."

Sáng hôm sau, Hạ Quân Thanh bảo Lâm Mặc Hiên lên xe của cậu.

Lâm Mặc Hiên vừa lên xe, Hạ Quân Thanh đã chú ý đến sự thay đổi cảm xúc của hắn. Buổi sáng khi hắn nhìn thấy cậu giống như một chú chó cụp đuôi, nhưng Hạ Quân Thanh bảo hắn đi cùng mình thì đuôi hắn lại vểnh lên.

"Đi cùng tôi mà vui vẻ đến thế sao?" Hạ Quân Thanh cười mỉa hỏi.

Lâm Mặc Hiên nhìn Hạ Quân Thanh, hơi không hiểu, "Thiếu gia thấy tôi rất vui sao?"

"Không phải à?" Hạ Quân Thanh nhướn mày, cậu dừng lại một chút, "Tôi còn tưởng cậu thích ở cùng tôi, nên mới bảo cậu đi cùng tôi, nếu cậu không muốn thì..."

Hạ Quân Thanh nói vài câu, Lâm Mặc Hiên nghe thấy hai từ "thích", rồi lại nghe Hạ Quân Thanh định đuổi hắn xuống, lập tức trả lời, "Tôi thích."

Hạ Quân Thanh nhìn sang, "Hửm?"

Lâm Mặc Hiên hơi ngượng ngùng sửa lại, "Tôi rất vui khi được ở cùng thiếu gia."

"Đúng rồi," Hạ Quân Thanh đưa tay ra, giống như vuốt ve một chú chó vậy, sờ đầu Lâm Mặc Hiên, hài lòng nhìn thấy dái tai đối phương đỏ bừng lên, "Tôi thích sự thành thật của cậu."

Câu nói này vừa dứt, Hạ Quân Thanh nhìn thấy thanh tiến trình thân mật trên đầu Lâm Mặc Hiên đã tăng lên 89.

Vì vậy trong cuộc sống của Lâm Mặc Hiên đã không thể thiếu Hạ Quân Thanh, thậm chí còn muốn đi cùng cậu cả đời sao?

Hạ Quân Thanh nhìn góc nghiêng của Lâm Mặc Hiên, hơi không hiểu tình cảm của hắn sao lại tiến triển nhanh chóng như vậy.

Hạ Quân Thanh và Lâm Mặc Hiên ngày càng thân thiết, điều này rất nhiều người đều cảm nhận được, thỉnh thoảng tối Hạ Quân Thanh cũng mang sách giáo khoa vào phòng Lâm Mặc Hiên một cách công khai, lý do là cùng nhau học tập.

Hạ Tam Sơn rất ủng hộ điều này, đối với sự thay đổi của con trai mình, ông rất vui mừng, chỉ có Tống Văn là không vui.

Tống Văn không hiểu nổi, dù cậu ta có giúp đỡ Lâm Mặc Hiên thế nào, đối phương vẫn luôn ôm ấp những ảo tưởng không thực tế về Hạ Quân Thanh.

"Lâm Mặc Hiên, có phải cậu đã thích thiếu gia rồi không?" Nghĩ đến một khả năng nào đó, Tống Văn đột nhiên cảm thấy hơi lạnh lẽo.

Cậu ta cũng không biết tại sao mình lại nghĩ đến đây, cậu ta không khỏi nhớ lại Hạ Quân Thanh mà mình đã gặp tối hôm đó, cậu ta đột nhiên chắc chắn, Lâm Mặc Hiên đã thích Hạ Quân Thanh rồi.

Lâm Mặc Hiên không thèm nhìn cậu ta, "Không liên quan đến cậu."

Tống Văn nghiến răng, "Cậu ta sẽ không thích cậu đâu, đừng mơ mộng hão huyền nữa. Thiếu gia được nuông chiều như vậy, chỉ thích những người có thể mang lại cuộc sống giàu sang cho cậu ta, làm sao có thể thích những người tầm thường như chúng ta? Trong mắt cậu ta, chúng ta không khác gì những con kiến trên mặt đất."

Quyển sách của Lâm Mặc Hiên đặt trên bàn phát ra tiếng động không lớn không nhỏ, nhưng lại như tiếng búa gõ vào tim Tống Văn, khiến cậu ta tỉnh ngộ ngay lập tức.