Sao Tiểu Thiếu Gia Lại Là Bia Đỡ Đạn Được?

Thế giới 1 - Chương 5: Học sinh nghèo x Tiểu thiếu gia

Thấy Lâm Mặc Hiên nhìn theo hướng chiếc xe rời đi khá lâu vẫn không nhúc nhích, Tống Văn tưởng hắn bị Hạ Quân Thanh làm cho tổn thương, liền an ủi hắn, "Thiếu gia hay trêu người như vậy đấy, cũng không phải một hai lần, vốn tính tình cậu ấy đã như thế, cậu đừng để bụng là được."

Nói rồi Tống Văn nhìn điện thoại, "Tôi đã gọi xe rồi, lát nữa chúng ta cùng đi đi, nhất định sẽ không muộn đâu."

Dì Tống dặn dò con trai xong rồi rời đi, hoàn toàn không biết con trai mình đã nói gì với Lâm Mặc Hiên sau lưng bà.

Lâm Mặc Hiên quay đầu nhìn cậu ta, vẻ mặt lạnh nhạt, "Thiếu gia thường xuyên như vậy à?"

Tống Văn gật đầu, "Đúng vậy, ngay cả tôi từ nhỏ đã lớn lên ở đây cũng bị cậu ấy trêu chọc rất nhiều lần," Cậu ta cười tự giễu, "Có lẽ trời sinh thiếu gia không thích những người nghèo như chúng ta, nhưng chúng ta nghèo thì có tội gì chứ?"

Lâm Mặc Hiên quay mặt đi, "Cậu không nên nói xấu chủ nhà."

Tống Văn sững sờ, rồi vội vàng giải thích, "Tôi không có nói xấu cậu ấy, tôi chỉ thấy cậu ấy đối xử với cậu như vậy nên không nhịn được mới nói thêm vài câu."

Nói rồi mắt Tống Văn đỏ lên, "Tôi chỉ tốt bụng nhắc cậu, để cậu đừng để bụng, lại còn ảnh hưởng đến chính mình."

"Cậu ấy không ảnh hưởng đến tôi." Lâm Mặc Hiên ôm cặp sách trên vai, "Tôi không đi cùng cậu, tôi không có tiền bắt xe."

Nói xong Lâm Mặc Hiên liền đi về hướng chiếc xe đã rời đi.

"Tôi có thể trả tiền." Tống Văn nói.

Lâm Mặc Hiên không nhìn cậu ta, "Người nghèo sẽ không bắt xe."

Tống Văn đứng nguyên tại chỗ, mặt lúc xanh lúc trắng.

Lâm Mặc Hiên nói vậy là có ý gì, đang trách cậu ta lãng phí sao? Nhưng nếu không phải để đi cùng Lâm Mặc Hiên, cậu ta cũng sẽ không bắt xe, sao hắn lại có thể nói cậu ta như vậy chứ?

Tống Văn nhớ lại những điều mẹ mình đã nói về Lâm Mặc Hiên.

Một người tốt như vậy sao lại đến nhà họ Hạ thì thay đổi? Chắc chắn là bị Hạ Quân Thanh làm hư, cậu ta tuyệt đối không thể để Lâm Mặc Hiên bị Hạ Quân Thanh hủy hoại được.

Hạ Quân Thanh không biết nhân vật thụ chính đang nghĩ gì.

Cậu vẫn cứ mỗi ngày đều tìm thời gian "bắt nạt" Lâm Mặc Hiên, Lâm Mặc Hiên không những không ghét cậu, ngược lại còn chậm rãi tăng điểm thân mật.

Còn về Tống Văn, ánh mắt cậu ta nhìn Hạ Quân Thanh càng thêm căm ghét, cũng càng thêm phức tạp, Hạ Quân Thanh làm như không thấy.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, đã đến buổi tiệc sinh nhật của Hạ Quân Thanh.

Buổi tiệc sinh nhật lần này là sinh nhật 18 tuổi của Hạ Quân Thanh, đồng thời cũng là lễ trưởng thành của cậu.

Hạ Tam Sơn mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong các giới đến tham dự, toàn bộ hội trường được trang trí lộng lẫy, ngay cả Hạ Quân Thanh, người đã từng trải qua nhiều chuyện cũng không khỏi cảm thấy buổi tiệc này thật sự quá long trọng.

Buổi tiệc quan trọng như vậy, rất nhiều người đến đều có giao dịch thương mại với nhà họ Hạ, không thể không xã giao một phen. Hạ Tam Sơn dẫn Hạ Quân Thanh, cười híp mắt giới thiệu con trai mình với người khác, Hạ Quân Thanh không kiêu ngạo không tự ti trò chuyện trước những lão cáo già này, nhận được lời khen ngợi rất cao là "Hổ phụ sinh hổ tử".

Khi tiệc đã diễn ra được nửa chừng, Hạ Quân Thanh lén lút lẻn ra ngoài, cậu cởi bỏ áo khoác vest, vừa đi vừa cởi cà vạt, khi đến vườn hoa, cậu thở hắt ra một hơi mới cảm thấy mình sống lại.

"Thiếu gia." Giọng Lâm Mặc Hiên vang lên từ phía sau.

Hạ Quân Thanh quay người nhìn lại, Lâm Mặc Hiên đứng ở cuối một con đường lát đá trong vườn, mặc áo sơ mi đơn giản và quần đen.

Trong một dịp quan trọng như vậy, đương nhiên Lâm Mặc Hiên sẽ không xuất hiện. Thực ra Hạ Tam Sơn có ý định để Lâm Mặc Hiên tham dự, cũng để cho nam sinh xuất sắc này lộ mặt trước mọi người, nhưng lại bị Lâm Mặc Hiên, người hiểu rõ hoàn cảnh của mình từ chối.

"Thiếu gia," Lâm Mặc Hiên đi tới, khuôn mặt lạnh lùng dần lộ dưới ánh đèn, "Chúc mừng sinh nhật."

"Cảm ơn, nhưng mà, không có quà tặng cho tôi sao?" Hạ Quân Thanh cười hỏi.

Hôm nay cậu uống chút rượu, khuôn mặt hơi đỏ lên vì hơi men, cổ áo bị kéo rộng để lộ xương quai xanh tinh tế bên dưới lớp vải, đẹp đến mức khiến Lâm Mặc Hiên khát khô cả miệng.

"Có," Giọng Lâm Mặc Hiên hơi khàn, "Thiếu gia sẽ không chê chứ?"

Hạ Quân Thanh tìm một tảng đá sạch sẽ ném bộ vest lên trên, tự ngồi xuống một nửa, rồi vẫy tay bảo Lâm Mặc Hiên cũng ngồi xuống.

Tay Lâm Mặc Hiên cầm chiếc hộp gỗ bên cạnh run lên vì kích động, "Tôi có thể không?"

Hạ Quân Thanh giơ một chân chống khuỷu tay, tay kia thì ôm mặt, "Đừng nói nhiều, tôi bảo cậu ngồi xuống thì ngồi xuống đi. Sao nào, tôi có thể ăn thịt cậu được à?"

Tất nhiên là không.

Lâm Mặc Hiên âm thầm nghĩ, nhưng bước chân vẫn không ngừng đi đến trước mặt Hạ Quân Thanh.

Đến gần rồi, Lâm Mặc Hiên lại không nhúc nhích, duỗi tay đưa chiếc hộp gỗ trong tay ra, "Đây là quà tôi tự tay làm, không thể so với những món quà khác mà thiếu gia nhận được, nếu thiếu gia chê thì cứ vứt đi, coi như chưa từng nhận nó."

"Sao lại nhiều lời thế," Hạ Quân Thanh vừa nói, vừa kéo tay Lâm Mặc Hiên để hắn ngồi xuống bên cạnh mình.

Thân thể Lâm Mặc Hiên đột nhiên bị kéo xuống, hắn lảo đảo suýt nữa thì ngã vào người Hạ Quân Thanh, nhưng cuối cùng hắn đã giữ thăng bằng.

Cũng vì thế, bây giờ hắn rất gần Hạ Quân Thanh, gần đến mức có thể nhìn thấy những sợi lông tơ trên mặt cậu.