Nghe Nói Chưa? Đỉnh Lưu Cùng Ảnh Đế Song Hướng Yêu Thầm

Chương 9: Đi dạo

Hai nhóm còn lại vẫn đang nghiêm túc lên kế hoạch tuyến đường.

Lộ Kỳ An thấy vậy thì dừng bước, nghiêng đầu nhìn Mạc Thức, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lấp lánh ánh sáng: "Anh Thức, chúng ta có cần lập một kế hoạch không?"

Mạc Thức đang đi theo sau lưng , cúi đầu suy nghĩ gì đó, không chú ý đến việc Lộ Kỳ An dừng lại, ngơ ngác đâm sầm vào người cậu.

Không đau, nhưng anh vẫn theo bản năng đưa tay sờ trán.

Chỉ một động tác nhỏ này, Lộ Kỳ An đã căng thẳng thấy rõ, đưa tay xoa xoa trán anh: "Anh bị đυ.ng có đau không? Em xin lỗi..."

Mạc Thức cạn lời, kéo giãn khoảng cách, nhàn nhạt nói: "Không đau. Không cần lên kế hoạch, cứ đi dạo tùy ý đi."

Tuy nhiên, vành tai đỏ ửng như muốn rỉ máu đã tố cáo sự bất an trong lòng anh.

[Mạc ảnh đế ơi anh có biết da trắng lạnh mà đỏ mặt thì lộ rõ lắm không!]

[Có phải xấu hổ rồi không, Kỳ Kỳ cậu đừng thả thính quá]

[CP tôi ship là thật!]

[Diễn giả trân quá, sao ship nổi vậy, đam mỹ ghê tởm]

Mạc Thức bước chân rất nhanh, gần như là chạy bộ.

Dù Lộ Kỳ An cao chân dài, cũng chỉ có thể sải bước lớn theo kịp.

Quay phim vác máy đuổi theo sau, còn chưa chính thức bắt đầu hoạt động, đã mơ hồ dự cảm được buổi quay hôm nay sẽ vô cùng gian nan.

Diện tích hòn đảo không lớn, một con đường ven biển bao trọn cả hòn đảo.

Gió biển từ mặt biển xanh biếc thổi đến nhè nhẹ, thổi thật dễ chịu, mang theo chút vị mặn nhạt nhòa, mang đến sự mát mẻ sảng khoái.

Có lẽ gió biển có ma lực khiến người ta tỉnh táo, Mạc Thức cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Ít nhất mặt không còn nóng bừng nữa.

Thế là hai người nhìn nhau, cùng lúc leo lên xe đạp, khống chế tốc độ, đạp xe song song dọc theo con đường ven biển.

Hòn đảo này không phải là địa điểm du lịch nổi tiếng, trên con đường dài chỉ có hai người họ.

Nếu bỏ qua vài nhân viên đoàn làm phim đi theo phía sau.

Mạc Thức suốt đường đều nhìn về phía trước, Lộ Kỳ An suốt đường đều nhìn Mạc Thức.

Hôm nay anh ấy không buộc tóc, mái tóc đen dài đến nửa vai, đuôi tóc tùy ý rủ xuống vai, bị gió nhẹ nhàng thổi bay, mang theo chút ý vị lười biếng thoảng hoặc. Đôi mắt màu hổ phách vốn đã có màu sắc nhạt nhòa phản chiếu ánh sáng, giống như viên ngọc quý trong suốt.

Ừm, nhưng vốn dĩ, anh ấy chính là bảo vật của cậu mà.

Lộ Kỳ An không hề che giấu tình yêu nồng nhiệt bỏng cháy, bầu không khí mập mờ đặc quánh như sắp nổi bong bóng màu hồng.

Quay phim không muốn quấy rầy quá nhiều, lái xe du lịch khống chế tốc độ, đi theo phía sau họ quay phim.

Trên màn hình là hai bóng lưng, lấy họ làm trung tâm, bầu trời xanh biếc trải ra. Mây trắng từng mảng, cây xanh rợp bóng, con đường ven biển kéo dài về phía xa, không xa là bãi cát vàng nhạt và biển cả mênh mông.

Đẹp đẽ như một bức tranh, một giấc mơ.

[Dân mỹ thuật khóc ngất rồi, bố cục đẹp quá]

[Bình luận đều im lặng rồi...có cảm giác không nỡ quấy rầy]

[Cuộc sống mơ ước của tôi và bạn gái cũ là sống chung nuôi mèo ngắm biển, bị ép chia tay nửa năm, cô ấy đã gả cho người đàn ông khác rồi, bây giờ nhìn cảnh này thật sự cảm khái]

Mạc Thức đang chuyên tâm ngắm cảnh cuối cùng cũng nhận ra ánh mắt không thể bỏ qua bên cạnh, khẽ quay đầu, thấp giọng nhắc nhở: "Nhìn đường, chú ý an toàn."

Bị phát hiện đang nhìn trộm trắng trợn, Lộ Kỳ An không hề cảm thấy xấu hổ, mặt cậu dày như tường thành. Tuy rằng thu hồi tầm mắt, nhưng không quên trêu chọc thêm một câu: "Em không muốn nhìn đường, chỉ muốn nhìn anh."

Mạc Thức liếc nhẹ một cái, không nói nhiều.

Yên tĩnh được vài phút, gió biển mang đến tiếng thì thầm của Lộ Kỳ An: "Em nói thật lòng, phong cảnh đâu đẹp bằng anh."

"Anh ơi, em chỉ muốn nhìn mình anh thôi à."

Câu nói nhanh chóng bị gió cuốn đi như một cái móc nhỏ câu lấy trái tim, ngứa ngáy. Mạc Thức nắm chặt tay lái, giả vờ không nghe thấy.

Chỉ cần diễn đủ giống, là có thể trốn tránh được rồi.

Về mặt tình cảm, Mạc Thức quả thật khá chậm tiêu.

Nhưng anh không phải là kẻ ngốc.

Trước đó anh cũng mơ hồ cảm thấy thái độ của Lộ Kỳ An có gì đó không đúng, nhưng không thể xác định. Nhưng hai câu nói này quá giống tỏ tình, có thể nói là hoàn toàn không che giấu.

Giả thiết như được chứng thực.

Nhưng, Lộ Kỳ An là ánh mặt trời ấm áp rực rỡ trong lòng anh—người sinh ra đã mang theo ánh sáng, có nguyện ý ôm lấy anh không? Có nguyện ý cho anh dù chỉ một chút ấm áp không?

Không dám nghĩ, càng không dám hỏi. Thế thì cách tốt nhất là cẩn thận giấu kín tất cả cảm xúc của mình.

Ánh mặt trời đột ngột ập đến, đối với Mạc Thức đã giam cầm mình trong bóng tối quá lâu mà nói, quá không chân thực.

Thậm chí có một khoảnh khắc anh đã nghi ngờ bệnh tình của mình tái phát.

—Đương nhiên là không thể. Nếu thật sự tái phát thì anh đã bị anh trai bắt về điều trị rồi.

Vậy nên, mục đích của Lộ Kỳ An là rating thôi nhỉ, ship CP là thủ đoạn quen dùng trong giới giải trí, dù anh...

Mạc Thức lòng không yên suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng bực bội, vô thức tăng tốc độ đạp xe.

Mãi đến khi Lộ Kỳ An lên tiếng gọi dừng lại.

Mới phát hiện mình lại không nhịn được mà rơi vào mớ suy nghĩ hỗn loạn, Mạc Thức phanh gấp, quay đầu lại mang theo vẻ hoang mang lo lắng.

Anh liền bắt gặp ánh mắt Lộ Kỳ An nhìn anh quá mức dịu dàng.

"Nghỉ ngơi một lát nhé?"

Ở bên cạnh Lộ Kỳ An, điểm thoải mái nhất là anh không cần phải nói chuyện.

Mạc Thức đi theo cậu vào một quán nhỏ ven đường, cả quá trình không nói nửa lời, trước mặt đã bày biện món tráng miệng đặc trưng của hòn đảo.

Trên đĩa sứ là một miếng thạch dừa trắng sữa, trang trí bằng các loại trái cây, mềm mại dẻo dai, khi ăn vào miệng thì ngọt thanh không ngán.

Bánh dừa có vị mềm dẻo, rắc đầy vụn dừa, thơm ngát.

Đồ uống là nước ép dứa, thêm chút bạc hà và rượu trái cây nồng độ thấp do chủ quán tự ủ.

[Lại cho tôi xem món ngon rồi]

[Không hiểu sao chương trình tình cảm này lại thành chương trình mukbang vậy]

[Cảm giác hai người này tham gia một chương trình tình cảm sẽ tăng mười cân]

[Hình tượng quản lý của người nổi tiếng đâu? Tinh thần chuyên nghiệp đâu? Địa chỉ quán đâu?]

Mạc Thức ngậm ống hút, cố ý không nhìn Lộ Kỳ An, mà nhìn chằm chằm mặt biển ngoài cửa sổ.

Nước ép dứa ngọt hơn bình thường, không có vị chua, vị bạc hà không nồng, chỉ tăng thêm cảm giác mát lạnh. Rượu thì hòa quyện hoàn hảo với nước trái cây.

Ngay cả Mạc Thức không thích uống rượu cũng cảm thấy hương vị có thể chấp nhận được.

Đồ uống này làm cũng có chút đỉnh.

Lộ Kỳ An thưởng thức dung nhan tuyệt mỹ của người đối diện một lát, sau đó nhìn ra ngoài theo tầm mắt của anh ấy.

Vừa lúc một con mòng biển đậu trên bệ cửa sổ, Lộ Kỳ An không kịp đề phòng chạm mắt với đôi mắt hạt đậu đen nhỏ xíu của nó.

Một người một chim trao đổi ánh mắt.

Mòng biển: "Gà—"

Lộ Kỳ An cầm lấy khoai tây chiên trên bàn đưa qua thăm dò hỏi: "Có...có muốn ăn chút không?"

Mòng biển: "Gà!"

Ngậm lấy một miếng khoai tây chiên.

Mạc Thức không nhịn được nhìn Lộ Kỳ An, dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.

[Mòng biển: Ra bến tàu làm ít khoai tây chiên]

[Kỳ Kỳ sao lại nói chuyện với mòng biển vậy haha, đáng yêu quá]

[Ánh mắt của Mạc ảnh đế buồn cười chết mất, chụp màn hình làm ảnh chế haha]

Mòng biển cũng hiểu chuyện, ngậm khoai tây chiên xong thì vỗ cánh bay đi.

Lộ Kỳ An đặt khoai tây chiên còn lại xuống, nhìn Mạc Thức, vô tội chớp mắt.

Trong sáng mà ngu ngốc.

Mạc Thức không sao nắm bắt được tính cách của Lộ Kỳ An, lúc thì ngây thơ đáng yêu không nói nên lời, lúc thì hung hăng kiêu ngạo đầy vẻ lưu manh, thu thả tự nhiên, tiến lùi hợp lý, vĩnh viễn không gây nhàm chán.

Anh ấy bỏ qua hành vi nghi ngờ đang bán manh của Lộ Kỳ An, đặt cốc xuống: "Khi nào thì chúng ta tiếp tục xuất phát?"

"Không muốn đi." Lộ Kỳ An cầm ống hút khuấy đá trong cốc, buồn bực nói, "Anh Thức vừa rồi có phải là anh đang ghét bỏ em không?"

"..."

Anh nói không có, cậu có tin không.

Cậu đợi mãi mà vần không nhận được câu trả lời, Lộ Kỳ An mặt đầy vẻ uất ức: "Anh Thức thật sự ghét em rồi sao,em buồn quá đi."

Cậu còn làm bộ đưa tay lau nước mắt không tồn tại ở khóe mắt, diễn xuất cực kỳ sinh động, quả thật là giống như một cô vợ nhỏ đáng thương bị bỏ rơi.

[Mạc ảnh đế: Ngôn ngữ mẹ đẻ của tôi là cạn lời]

[Được rồi tôi cá Lộ Kỳ An năm sau nhất định thành ảnh đế, tôi cược hai gói mì cay]

Mạc Thức mềm lòng, lập tức hết cách, môi mỏng mím lại rồi thả lỏng, trong lòng âm thầm sám hối vì nói dối: "Không ghét cậu."

"Không tin, trừ khi anh hôn em một cái."

Dọa cho Mạc Thức đột nhiên mở to mắt, tưởng rằng tai mình có vấn đề.

Nhìn lại Lộ Kỳ An, trong biểu cảm của cậu có thêm vài phần mong đợi.

Xem ra tai không có vấn đề, oan cho nó rồi.

[ohhhh—hôn anh ấy đi!]

[Hôn đi hôn đi! Tôi có một người bạn...]

[Mạc ảnh đế: chấn động đồng tử.JPG]

Mạc Thức cúi đầu lâu không nói gì.

Lộ Kỳ An vừa định cười trừ rồi xuất phát tiếp tục hành trình, thì nghe thấy một câu hỏi cực kỳ nhẹ nhàng.

"Thật sự, có thể hôn sao."