Công Lược Mất Khống Chế, Nam Chính Mạt Thế Lại Hắc Hóa Rồi

Chương 3.3: Tôi không cố tình

Thương Hoằng Uyên hờ hững lướt mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt. Khuôn mặt còn vương nét trẻ con, gò má bầu bĩnh chưa kịp rũ bỏ nét ngây thơ.

"Nhìn cái dáng nhỏ xíu này đi theo tôi, tôi sợ bị người ta kiện tội bóc lột lao động trẻ em mất."

Tiết Linh cạn lời.

Cô cũng muốn trở thành một chị gái cao ráo mạnh mẽ, nhưng số đo chỉ dừng lại ở 1m60.

Chiều cao không thấp, nhưng khuôn mặt thì cứ tròn xoe.

Dáng vẻ này hoàn toàn không hợp với hình tượng người phụ nữ lạnh lùng bá đạo.

Cô bất lực thở dài, trong đầu lập tức gọi hệ thống: "Tiểu Nhị, nghe không? Nếu có cơ hội khởi động lại thì cho tôi quyền tùy chỉnh ngoại hình được không?"

Hệ thống lười biếng đáp: [Ký chủ à, tốt nhất là đừng nghĩ nhiều. Không có lần thứ hai đâu, chết là hết đấy.]

Tiết Linh chán nản nằm ngửa ra tựa lưng vào ghế sô pha.

"Thôi vậy, cứ để tôi ra đi thanh thản, ít đau đớn một chút là được."

[Giá trị hắc hóa giảm 0.3%.]

Hả?

Tại sao chỉ số hắc hóa lại giảm?

Cô thử nhích người dậy, lại thả lỏng toàn thân ngã mạnh ra lưng ghế. Sau đó lại thở dài một hơi, tỏ vẻ buông xuôi chấp nhận số phận.

[Giá trị hắc hóa giảm 0.3%.]

Khoan đã, chẳng lẽ...

Tên này có sở thích kiểm soát? Nếu cô tỏ ra hoàn toàn phục tùng, anh sẽ thấy vui?

Cô đang đối mặt với kiểu nam chính quái gở gì thế này?

Tiết Linh bỗng có dự cảm không tốt về tương lai của mình.

Nhưng Thương Hoằng Uyên không để cô có cơ hội suy diễn thêm.

Anh liếc nhìn cô đang làm trò, nhưng cũng chẳng buồn truy cứu chuyện không gian nữa. Đối với anh lúc này, điều đó chẳng có ý nghĩa gì.

Nhưng sắc mặt anh ngày càng nặng nề hơn. Kiếp trước, anh không có không gian.

Chiếc nhẫn bị em trai cướp mất, không gian thuộc về người khác.

Kiếp này dù đã có lại nhẫn, nhưng không gian vẫn không mở ra.

Chẳng lẽ việc anh quay về từ cõi chết hoàn toàn vô ích?

Anh vẫn sẽ bị phản bội, vẫn sẽ bị truy sát?

Không thể nào!

Ý nghĩ đó lóe lên, cơn giận dữ ngấm ngầm lan tràn, tơ máu đỏ dần phủ kín đôi mắt anh.

"Cho cô đấy." Anh đứng dậy liếc nhìn Tiết Linh, ném lại một câu rồi xoay người đi thẳng về phía cầu thang bộ.

Tiết Linh sững người.

Cái gì?

Tại sao anh ta lại đột nhiên thay đổi thái độ, hơn nữa lại hào phóng như vậy?

Dù đang sốt cao, Thương Hoằng Uyên vẫn nhất quyết không đi thang máy mà chọn đi bộ từ tầng 52 xuống.

Tiết Linh do dự đứng trước cửa thang máy một lúc, cuối cùng vẫn không dám vào, bèn nối gót anh đi theo lối cầu thang bộ.

Hệ thống nhìn Thương Hoằng Uyên bước đi lảo đảo, lo lắng nhắc nhở: [Ký chủ, cô mau bảo nam chính nghỉ ngơi đi! Anh ta sắp ngã xuống rồi!]

"Không cần đâu, anh ta vẫn còn bám chặt vào tay vịn cầu thang mà."

Vừa dứt lời, Thương Hoằng Uyên đột nhiên loạng choạng, cơ thể đổ mạnh về phía trước.