Công Lược Mất Khống Chế, Nam Chính Mạt Thế Lại Hắc Hóa Rồi

Chương 2.2: Không gian từ trên trời rơi xuống

Không có linh tuyền, không có đất đai màu mỡ để trồng trọt. Chỉ là một vùng trắng xóa, mênh mông vô tận. Tiết Linh thất thế không khỏi chán nản thở dài một hơi.

Từ khi nhận nhiệm vụ này, cô đã thấy khó chịu vô cùng.

Giảm mức độ hắc hóa? Nghe thì có vẻ cao siêu, nhưng thực tế lại là hầu hạ Thương Hoằng Uyên, làm đủ mọi cách để anh không khó chịu.

Làm "bảo mẫu" cho một người đàn ông trưởng thành? Nghĩ đến đây thôi là Tiết Linh đã thấy phiền phức rồi.

Nhưng khi nhìn gương mặt đẹp trai kia, sự khó chịu trong cô giảm đi một chút.

Hiện tại, cô đã có trong tay một không gian rộng lớn. Hỏi cô có bực bội không thì xin thưa là không, thay vào đó cô lại thấy có chút áy náy.

Trước đây cô chưa từng nghe nói nam chính phải chịu đói khát. Nhưng trong thời tận thế, thứ quan trọng nhất không phải là dị năng, mà là thức ăn, nước uống và nơi trú ẩn.

Giờ cô có không gian, có thể tích trữ đồ ăn, có chỗ ngủ nghỉ an toàn, chẳng phải giống như đi nghỉ dưỡng sao?

Thành phố S là nơi tận thế bắt đầu, trong truyện có nói suốt năm năm đầu hầu như không có ai lui tới.

Bao nhiêu tài nguyên bị bỏ phí ở đây, còn cô đã có không gian, tức là tất cả đều sẽ thuộc về cô hết.

Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy tràn đầy động lực. Ở thế giới trước, cô muốn ăn gì cũng phải bỏ tiền.

Còn ở thế giới này? Miễn phí hoàn toàn!

Nghĩ đến đống thực phẩm tươi sống, các loại nguyên liệu hảo hạng mà trước đây cô còn tiếc không dám mua, trong lòng bỗng tràn đầy sung sướиɠ.

Giờ không cần vất vả cày tiền nữa, cũng không phải làm con trâu bị vắt kiệt sức lao động.

Đúng là thiên đường mà!

Nghĩ là làm, cô lục soát toàn bộ tầng 52. Khu này ngoài văn phòng lớn của Thương Hoằng Uyên, chỉ còn khu vực dành cho thư ký.

Kết quả ngoài mấy gói đồ ăn vặt, trà lá và cà phê trong tủ thì chẳng có gì đáng giá. Cô đứng nhìn không gian trống trơn, cảm thấy không cam lòng.

Thế là cô thu sạch bàn ghế, tranh ảnh trang trí, thậm chí mang theo hết những thứ có thể xách đi được.

Chỉ trong phút chốc cả tầng 52 trở nên trống trơn, chẳng khác gì vừa bị cướp sạch.

Cô muốn xuống dưới tìm thêm đồ, nhưng lỡ Thương Hoằng Uyên tỉnh dậy thì sao?

Sau một hồi đắn đo, cô đành quay lại giường, lấy ra một viên thuốc hạ sốt từ ngăn kéo rồi nhét vào miệng anh.

Để chắc ăn, cô còn để lại một ít đồ ăn vặt bên cạnh. Vật tư có thể từ từ tìm kiếm, nhưng nam chính thì phải dỗ ngay. Nếu chỉ số hắc hóa đạt 100%, cô cũng xong đời theo.

Sau khi đào bới một vòng trong văn phòng thư ký, cô tìm được một bộ đồ công sở gồm áo sơ mi trắng và quần tây đen.

Nhìn qua có vẻ rất đứng đắn, rất chuyên nghiệp nhưng lại quá dài. Cô phải xắn tay áo, xắn ống quần lên cho vừa người. Không có tất, cô đành đi chân trần vào đôi giày da rộng hơn một cỡ. Mỗi bước đi, đôi giày lại phát ra tiếng lạch cạch khó chịu.

Cô thở dài: "Thôi kệ, có còn hơn không…"