[Xuyên Nhanh] Mười Bạo Quân Tan Nát Cõi Lòng

Chương 1.1: Bạo quân đáng thương (1)

“Nhiệm vụ của nàng là làm bạo quân tổn thương đến tan nát cõi lòng.”



Vừa mở mắt ra, Vân Lạc Lạc đã thấy mình đang đứng giữa trời đông giá rét.

Trước mặt là tường đỏ ngói vàng, cung điện nguy nga, mái vòm cong vυ't, tất cả đều phủ một lớp tuyết trắng xóa. Đây chính là hoàng cung nước Đại Tề.

Vân Lạc Lạc mặc y phục cung trang màu hải đường, bên ngoài phủ áo choàng lông hồ ly trắng, tay giấu trong lò sưởi nhỏ, đi theo sau Dụ Tư Tịch.

Đoàn người bước trên con đường phủ đầy tuyết trong cung.

Bỗng phía trước vang lên tiếng quát tháo ác độc:

"Đừng tưởng hôm nay được Thái phó khen ngợi vài câu thì có thể đấu với ta! Ngươi chẳng qua chỉ là con trai của một tội phi! Cho dù hôm nay ta có đánh chết ngươi ở đây, phụ hoàng cũng chẳng trách ta đâu! Ai bảo mẫu phi ngươi là kẻ mưu phản chứ!"

Vân Lạc Lạc ngước mắt lên thì thấy một hoàng tử áo gấm đai ngọc đang dẫn theo đám thái giám nhỏ, vây quanh một thiếu niên quần áo rách nát mà đánh đập túi bụi.

Thiếu niên đó gầy như que củi, áo mỏng manh, bị đánh đến mức không thể đứng dậy nổi.

Dụ Tư Tịch ngoảnh đầu lại, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Nước trong cung sâu lắm, tiểu thư chớ quản chuyện không đâu."

Vân Lạc Lạc mỉm cười: "Đa tạ cô cô nhắc nhở."

Cảnh tượng này... chẳng phải chính là cảnh ngày đầu tiên nàng gặp Tiêu Diêu ở kiếp trước sao?

Nhưng vì sao thời gian lại quay ngược trở lại thế này?

Đột nhiên, một giọng nói lạnh như băng vang lên trong đầu nàng.

[Nhiệm vụ của nàng là làm bạo quân tổn thương đến tan nát cõi lòng.]

[Đối tượng: Tiêu Diêu.]

Vân Lạc Lạc nhìn về phía thiếu niên đang co ro trên mặt đất, bị đánh đến không ngóc đầu lên được.

Giọng nói kia như ma quỷ thì thầm bên tai nàng.

[Ký chủ phải tổn thương hắn, hành hạ hắn, sỉ nhục hắn, chọc giận hắn, làm đau hắn, giẫm đạp hắn, hủy diệt hắn…]

[Khiến trái tim đầy vết thương của hắn…]

[Vì ký chủ mãi mãi không thể lành lại.]



Vân Lạc Lạc là một nhân viên của Cục Quản Lý Thời Không.

Nhiều thế giới tiểu thuyết sụp đổ vì thiếu đi yếu tố tình cảm làm cột trụ. Nhiệm vụ của Vân Lạc Lạc là trở thành "ánh trăng sáng" trong lòng các nhân vật chính, dùng ánh trăng trong trẻo ấy bồi đắp tình cảm dựng nên những cây cột trụ, ngăn chặn sự sụp đổ của các thế giới.

Mục tiêu đầu tiên của nàng là hoàng tử bị lưu đày trong lãnh cung – Tiêu Diêu.

Tiêu Diêu lớn lên trong lãnh cung.

Cam chịu nhục nhã, bị ức hϊếp đủ đường.

Mẫu phi của hắn, Lan phi Hứa thị, bị vu oan là hung thủ sát hại Minh Đức hoàng hậu. Hoàng đế Càn Đức trong cơn thịnh nộ đã hạ chỉ lăng trì Lan phi, đồng thời tru diệt toàn bộ ba trăm bảy mươi tám nhân khẩu của gia tộc Hứa thị, chỉ còn lại duy nhất huyết mạch Tiêu Diêu.

Lúc thảm án Hứa thị xảy ra, Tiêu Diêu mới ba tuổi.

Hoàng đế Càn Đức xét thấy hoàng tự của mình quá ít ỏi, nếu tuyệt diệt cả Tiêu Diêu, sau này ngai vàng Tiêu gia có thể rơi vào tay kẻ khác. Nghĩ vậy, ngài chỉ phẩy bút một cái, ném Tiêu Diêu vào lãnh cung, mặc cho hắn tự sinh tự diệt.

Chín tầng cung cấm, lạnh lẽo đáng sợ.

Dưới những lan can chạm trổ tinh xảo.

Ẩn giấu vô số âm mưu và sát khí chẳng vương màu máu.

Tuổi thơ của Tiêu Diêu là chuỗi ngày bị Dung Quý phi hành hạ, bị cung nhân đầu độc, bị thân tín phản bội, bị thái tử giẫm đạp làm nhục...

Ai cũng muốn cắn một miếng thịt trên người hắn, dâng lên Dung Quý phi – kẻ quyền khuynh hậu cung.

Quý phi Dung Mộc Tú chính là em ruột của Minh Đức hoàng hậu, trong tay nàng ta nắm toàn bộ nội đình, không ai dám giúp đỡ Tiêu Diêu, cũng chẳng có ai chịu cứu hắn.

Trong mắt cung nhân, Tiêu Diêu không phải là người.

Rõ ràng hắn là hoàng tử mang dòng máu hoàng thất nhưng lại sống chẳng bằng một con chó.

Khi mới ba tuổi, Tiêu Diêu đã phải gắng gượng tồn tại trong địa ngục trần gian đầy rẫy sói hoang và gió tanh mưa máu.

Cũng vì thế mà tính cách hắn dần trở nên u ám, bệnh hoạn, bạo ngược, lạnh lùng và vô tình.

Hết thảy mọi người đều dồn hắn vào đường chết.

Tiêu Diêu lẽ ra đã trở thành vật hi sinh trong cuộc chiến tranh quyền đoạt lợi.

Thế nhưng hắn lại vùng vẫy trong hiểm cảnh bốn bề.

Dùng mạng của hàng trăm người mở ra con đường đẫm máu thẳng tiến!

Cuối cùng, hắn ngồi lên ngai vàng, đăng cơ xưng đế.

Trở thành một bạo quân máu lạnh, khiến thiên hạ nghe danh đã kinh hồn bạt vía.

- còn tiếp -