Đúng lúc ấy, gia chủ họ Cố tổ chức tiệc mừng thọ bốn mươi tuổi, mời không ít khách khứa đến dự. Đại thiếu gia, người luôn không thích xuất hiện, tính tình kỳ lạ, không hợp quần chúng, lại nhân lúc mọi người bận rộn phía trước mà lén lút gặp gỡ một hán tử khác, bị người phát hiện và hét lên, khiến khách khứa phía trước cũng bị kinh động. Một ca nhi gây ra chuyện nhục nhã và không biết xấu hổ như thế, làm sao gia đình nhà họ Tưởng, vốn luôn chú trọng thể diện, có thể chấp nhận tiếp tục mối hôn sự này? Huống hồ, phu lang nhà họ Tưởng vốn đã có cảm tình với tiểu thiếu gia nhà họ Cố. Vì vậy, hôm đó họ chỉ lạnh lùng đứng nhìn nhà họ Cố cố che đậy vụ bê bối này.
Nghĩ đến những chuyện này, lại nghe lời Vương mụ mụ vừa nói, trong lòng Cố Thần cười lạnh: Đúng vậy, ở trong phủ này, Cố Thần thì có gì gọi là quý giá? Nghe lời của Vương mụ mụ, cũng đủ biết thân thể này trước đây đã sống những ngày như thế nào trong phủ.
Cố Kỳ khinh thường nhìn vào trong phòng, nói: “Hắn làm ra chuyện nhục nhã như vậy mà không dám thắp đèn? Đổi lại người khác thì sớm đã không còn mặt mũi sống nữa rồi. Chỉ có cha và phụ thân là nhân từ, chứ loại người như hắn cũng dám mơ tưởng đến huynh trưởng nhà họ Tưởng, không soi gương mà nhìn xem mình có xứng hay không!” Tiểu thiếu gia nhà họ Cố, người luôn được khen ngợi là xinh đẹp và lịch sự trước mặt mọi người, thực ra lại là một kẻ được nuông chiều từ nhỏ, luôn không chịu chấp nhận việc Cố Thần chiếm danh phận đại thiếu gia. Khi còn nhỏ, hắn ta thường sai người đánh Cố Thần. Lớn lên một chút, biết giữ gìn hình tượng hơn, nhưng lời nói vẫn luôn cay nghiệt.
Triệu Tuyết, a cha của Cố Kỳ, rất hiểu tính cách của con mình, khẽ cau mày nói: “Đã bảo con đừng đến đây nhìn nữa, có gì đáng xem đâu. Dù sao cũng chỉ còn hai ngày nữa là hắn sẽ rời khỏi mắt con rồi.” Trong lòng thầm nghĩ, ở cái vùng quê nghèo nàn đó, với tính cách của Cố Thần cộng thêm sự áp chế của Vương mụ mụ, hắn có thể sống sót nổi mới lạ. Vì vậy, ông ta chẳng hề để Cố Thần vào mắt, “Những ngày này, Kỳ ca nhi của ta, việc quan trọng là con phải dành nhiều thời gian ở bên cạnh Tưởng chính quân (*), đảm bảo sau này con có thể như ý gả vào nhà họ Tưởng.”
(*)Chỉ Tưởng Anh Vũ, chính quân là cách gọi tương tự như công tử, lang quân.
Cố Kỳ lập tức đỏ mặt, dậm chân nói nhỏ: “A cha…”
“Được rồi, a cha không nói nữa. Với tướng mạo và phẩm cách của Kỳ ca nhi nhà ta, nhà nào mà chẳng tranh nhau cầu thân. Tưởng chính quân chẳng phải đã từng khen Kỳ ca nhi của chúng ta trước mặt cha sao? Ý tứ đó còn cần phải nói rõ nữa sao? Thêm vào đó, đại thiếu gia từ trước đến giờ cũng luôn chăm sóc Kỳ ca nhi của chúng ta, đây đúng là một mối hôn sự tốt nhất rồi.” Triệu Tuyết trong lòng đầy tự hào. Năm xưa, biểu ca của ông ta cưới Dư Cẩn – kẻ mà ông ta coi là tiện nhân, thì đã sao? Tâm của tướng công vẫn luôn nghiêng về phía ông ta. Giờ đây, Dư Cẩn đã sớm nhường lại vị trí, còn đứa con nhỏ mà Dư Cẩn sinh ra, chẳng phải cũng mặc cho ông ta thao túng, muốn sống thì sống, muốn chết thì chết. Nghĩ đến cảnh Dư Cẩn dưới suối vàng nhìn thấy đứa con trai ruột của mình bị ông ta hành hạ đến mức này, e rằng có thể tức giận mà chết thêm lần nữa, trong lòng Triệu Tuyết thấy vô cùng sảng khoái.
Quan trọng nhất là, ông ta có khả năng sinh nở, không chỉ sinh ra duy nhất hán tử của nhà họ Cố, mà còn là một cặp song sinh đầy may mắn. Giờ đây, trong huyện Phong An, mọi người chỉ biết ông ta là chính là chủ quân của nhà họ Cố, ai mà biết được ông ta từng từ một tiểu thị mà leo lên vị trí này.
Khi tương lai, Dật Nhi đỗ đạt bảng vàng, hắn còn có thể trở thành chính quân được phong cáo mệnh. Có mấy người có thể hưởng được vinh quang như hắn? Đến lúc đó, Cố Thần, cái tiện nhân này, sớm đã đoàn tụ với tên cha tiện nhân của hắn rồi.