Cái nhìn thoáng qua đó, khiến trái tim Nhiễm Thanh đột nhiên run lên bần bật, chẳng hiểu sao lại dâng lên một dự cảm bất an kỳ lạ.
... Và dự cảm bất an đó, rất nhanh đã trở thành sự thật.
Khi thầy Cận và chủ nhiệm khối nói chuyện xong, thầy trực tiếp đi đến cửa lớp, gọi Nhiễm Thanh ra ngoài.
Nửa tiếng sau, Nhiễm Thanh đứng ở hành lang tối tăm của khu điều trị bệnh viện, nhìn thấy người đàn ông đang hôn mê trong phòng bệnh.
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng nồng nặc, khiến mũi Nhiễm Thanh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhưng lúc này, trong tầm mắt Nhiễm Thanh chỉ có người đàn ông nằm trên giường bệnh đang hôn mê bất tỉnh kia.
Mái tóc rối bời quấn đầy băng gạc thấm máu, làn da lộ ra ngoài tràn đầy những vết trầy xước lớn nhỏ, trông khá thê thảm.
Người phụ nữ ôm con ngồi bên cạnh giường bệnh, cúi đầu, giọng bình thản nói:
“Tai nạn xe, gãy xương đùi phải, nhưng may mắn được cấp cứu kịp thời. Bác sĩ nói không nguy hiểm đến tính mạng, hai ngày nữa sẽ tỉnh lại.”
Người phụ nữ rất xinh đẹp nhưng cay nghiệt trong ký ức của Nhiễm Thanh kia, bây giờ đang ôm đứa trẻ khoảng hai tuổi ngồi bên cạnh giường bệnh.
Ánh đèn mờ tối trong phòng bệnh chiếu lên khuôn mặt bà ta, vẻ mặt hiền hòa, cặp mắt dịu dàng, đôi môi hơi mím chặt, cùng vài nếp nhăn ở khóe mắt, rõ ràng là một người phụ nữ dịu dàng, hoàn toàn không phải hình tượng xinh đẹp mà cay nghiệt trong ký ức.
Cô bé trong lòng bà ta được tết bím tóc đáng yêu, đang mυ'ŧ ngón tay, tò mò nhìn Nhiễm Thanh.
Trước khi bà nội qua đời, Nhiễm Thanh nhớ bà đã nói, cậu có một đứa em gái cùng cha khác mẹ, tính ra năm nay chắc khoảng hai tuổi rồi.
Tối nay là lần đầu tiên gặp mặt.
Giờ khắc này, tự nhiên Nhiễm Thanh không biết nên nói gì cho phải.
Đây là vấn đề khó giải quyết hơn cả sách vở và đề thi.
Người phụ nữ trước mặt với ánh mắt dịu dàng và nhu hòa lại mang theo chút mệt mỏi dường như đã bận rộn rất lâu này, khiến cậu vô cùng sợ hãi. Giống như nhìn thấy ác quỷ đáng sợ.
... Nhiễm Thanh rõ ràng, người cha đang nằm trên giường bệnh kia bị tai nạn giao thông là do cậu làm hại.
Nếu cha cậu vẫn đang đi công tác xa, không vội vã quay về, có lẽ đã không gặp phải biến cố như vậy.
Nhiễm Thanh sợ người phụ nữ này mắng cậu.
May mắn thay, lúc này bên ngoài phòng bệnh đột nhiên xuất hiện ba vị khách, xoa dịu sự bất an của Nhiễm Thanh.
“…Cô La, về vấn đề viện phí…”
Ba vị khách này bước vào, đã quấy rầy đến những bệnh nhân khác trong phòng.
La Tuyết Phương ôm con gái đứng dậy, nói:
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé.”
Khi đi qua Nhiễm Thanh, bà ta ra hiệu cho cậu và nói:
“Nhiễm Thanh ngồi xuống trước đi.”
Nói xong, bà ta dẫn ba vị khách này rời đi.
Từ cuộc đối thoại của họ, có thể biết hai người trong số đó là chủ xe và bạn của chủ xe, người còn lại là nhân viên công ty bảo hiểm, đến để thương lượng về vấn đề bồi thường và viện phí.
Sau khi người phụ nữ rời đi, phòng bệnh cũng yên tĩnh trở lại.
Người nhà của hai bệnh nhân khác chỉ tò mò liếc nhìn Nhiễm Thanh, nhưng không ai chủ động đến bắt chuyện.
Nhiễm Thanh không ngồi xuống, mà đi đến bên giường, cúi đầu nhìn khuôn mặt đang hôn mê của người đàn ông trên giường bệnh.
Trên khuôn mặt chảy xệ của người đàn ông trung niên có vài vết thương, nhưng may mắn không ảnh hưởng nhiều đến dung mạo, vết thương không sâu.
Nhưng trong cơn hôn mê, ông dường như có chút đau đớn, chân mày nhíu chặt.
Ánh mắt Nhiễm Thanh di chuyển trên cơ thể người đàn ông, mỗi khi nhìn thấy một vết thương, trái tim cậu lại thắt lại.
Cuối cùng, ánh mắt cậu dừng lại ở cánh tay phải của người đàn ông, tầm mắt kịch liệt chấn động.
Trên cổ tay phải của cha cậu, có một vết bầm tím cực kỳ đáng sợ.
Những vết thương khác chỉ là rách da, ở mức độ vài ngày sẽ khỏi mà thôi.
Nhưng vết bầm tím trên cổ tay này lại có diện tích rất lớn, ai nhìn vào cũng phải giật mình.
Hơn nữa, khi Nhiễm Thanh quan sát kỹ hơn, cậu còn phát hiện vết bầm tím trên cổ tay này có hình dạng hơi quái dị, trông giống như… một dấu tay màu xanh?
Không giống vết thương do ngã, mà giống như bị thứ gì đó nắm lấy.
Sự liên tưởng kỳ lạ này chẳng hiểu sao lại đột nhiên xuất hiện trong đầu Nhiễm Thanh, lập tức khiến cậu không rét mà run.
Bởi vì trong nháy mắt đó, cậu liên tưởng đến những thứ kinh khủng đã nhìn thấy đêm qua trong căn phòng trọ.
Chẳng lẽ cha cậu gặp tai nạn giao thông cũng là do gặp phải những thứ đó?
Cậu không tự chủ đưa tay ra, muốn nâng cánh tay của cha lên để nhìn cho kỹ hơn.
Nhưng ngay lúc này, một mùi thuốc lào nồng nặc tràn vào khoang mũi.
Tiếp theo, một giọng nữ âm trầm đột ngột vang lên phía sau, khiến Nhiễm Thanh giật mình hoảng sợ.
“… Cháu là Nhiễm Thanh, phải không?”