Đại Sư Hắn Không Dễ Ghẹo

Chương 6: Đại Sư Chắn Gió Giúp Ta Được Không?

Thiên Sắt nghe vậy, khóe môi khẽ cong lên: "Ồ? Ngài định lừa gạt phương trượng sao? Những người xuất gia các ngài không phải không được nói dối à?"

"Bậc cao tăng như Vô Hộc phương trượng, đạo hạnh cao thâm, ông ấy có thể nhìn ra cô là nữ nhân." Trên gương mặt Bạch Vô Tà lại hiện lên nụ cười mơ hồ, nửa chính nửa tà.

Thiên Sắt nghi hoặc hỏi: "Nếu đã vậy, tại sao ta vẫn phải cải trang thành nam nhân?"

Bạch Vô Tà nhàn nhạt đáp: "Trong chùa còn có rất nhiều tăng nhân."

Nghe đến đây, Thiên Sắt lập tức hiểu ra.

Hắn muốn để những người khác trong chùa nghĩ rằng người hắn dẫn đến gặp phương trượng là một nam tử.

Sau khi nói lời cảm tạ, cô liền đi đến chỗ phơi đồ của mình.

Y phục từ trong ra ngoài, túi đựng đạn, khẩu súng mini, cùng các vật dụng nhỏ khác đều được sắp xếp ngay ngắn trên giỏ trúc phơi cô.

Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc một cách gọn gàng.

Lúc xoay người lại, Bạch Vô Tà đã không còn trong sân nữa.

Cô thầm đoán trong lòng, có lẽ hắn đã đi tắm rồi.

Thiên Sắt trở về phòng, cầm khẩu súng mini lên, xoay một vòng trong tay.

Vừa rồi cô đã ước lượng qua, hiện tại vẫn còn tám viên đạn.

Nếu lúc đó cô không trượt chân rơi xuống vách núi, cô hoàn toàn có khả cô phản kích.

Cho dù không thể toàn thân rút lui, thì ít nhất cũng có thể kéo Tư Nhã xuống cùng.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi thở dài. Sao lại có thể trượt chân chứ…



Đến giờ cơm tối.

Bạch Vô Tà đúng giờ xách giỏ thức ăn đến.

Hắn đặt một bát cơm nóng hổi, một đĩa rau luộc, cùng một đĩa dưa chuột lên bàn.

"Thí chủ dùng bữa ngon miệng."

Nói xong một câu đơn giản, hắn liền xoay người rời khỏi phòng.

Thiên Sắt cầm lấy bát cơm, lặng lẽ ăn.

Cô không kén ăn. Ngoại trừ hạnh nhân, những thứ khác đều có thể ăn được.

Thậm chí, vào thời điểm khó khăn nhất, cô và đồng đội còn phải lấy rau diếp cá làm lương thực cầm cự.

Sau khi ăn xong, cô xếp gọn bát đũa vào trong giỏ.

Nghỉ ngơi một lát, cô bắt đầu tập kéo giãn chân trong phòng.

Sau khi ép chân, cô nhìn xuống đồng hồ đeo tay.

23:15.

Cô nhớ rằng thời gian trên đồng hồ của mình nhanh hơn thời gian ở đây khoảng hai đến ba tiếng. Vậy bây giờ chắc khoảng tám đến chín giờ tối.

Tám chín giờ thì bên ngoài chắc ít người rồi nhỉ? Vậy nếu cô lén xuống sông tắm thì chắc là được đúng không?

Nghĩ vậy, cô liền rời khỏi phòng, thẳng hướng sông Lục Thủy mà đi.

Dựa theo ký ức, cô đến chỗ mình đã rơi xuống khi xuyên không.

Nhưng kết quả là cô nhìn thấy một hòa thượng đang ngồi trước đống lửa, tập trung làm gì đó rất nghiêm túc.

Cô bước đến gần xem thử.

Là Bạch Vô Tà.

Mà lúc này, hắn lại đang vô cùng nhàn nhã, cầm cá... nướng?

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thiên Sắt.

Ánh mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng nhanh chóng tan biến.

Hắn vẫn điềm nhiên, ung dung nướng cá, hoàn toàn không để ý đến xung quanh.

Ánh mắt Thiên Sắt từ con cá trong tay hắn dời sang vò rượu bên cạnh. Hàng mày đẹp khẽ nhướng lên.

Đây thật sự là một hòa thượng sao?

Không chút khách sáo, cô ngồi xuống đối diện hắn.

Bạch Vô Tà nhìn nữ tử trước mặt, cất giọng hỏi: “Thí chủ sao lại ở đây?”

Thiên Sắt nhàn nhạt đáp: “Ta đến tắm, nhưng mà đại sư, con cá này... là nướng cho ai vậy?”

Trên gương mặt Bạch Vô Tà vẫn là nụ cười mơ hồ, tựa như có như không: “Tất nhiên là cho ta.”

Nghe vậy, đôi môi đỏ thắm của Thiên Sắt khẽ cong lên một đường ý vị: “Uống rượu, ăn thịt... Đại sư, hình như ngài vẫn luôn... phá giới nhỉ?”

Được lắm, cho cô ăn đồ chay nhạt nhẽo, vậy mà bản thân lại lén lút ăn thịt uống rượu ở đây!

Bạch Vô Tà cười nhẹ, chậm rãi thốt: “Rượu thịt qua khỏi ruột, Phật tổ ở trong lòng.”

Thiên Sắt nhìn dung nhan tuấn mỹ vô song của hắn, hứng thú hỏi: “Không biết đại sư, còn giới luật nào... là chưa phá không?”

Hắn nở nụ cười mơ hồ, giọng điệu mang theo ý trêu chọc: "Thí chủ biết quá nhiều chuyện rồi, điều đó với cô không có lợi đâu."

Thiên Sắt gật đầu.

Quả thực là vậy.

Cô đứng dậy, khóe môi khẽ nhếch: "Ta sẽ tắm ở con sông sau lưng ngài, đại sư thuận tiện giúp ta chắn gió, được chứ?"

Không đợi Bạch Vô Tà trả lời, cô đã thản nhiên bước về phía con sông Lục Thủy sau lưng hắn.

Nghe tiếng động phía sau, đôi mày hắn khẽ nhíu lại một cách khó nhận ra.

Thiên Sắt không lo hắn nhìn trộm. Dù sao thì…

Lúc giúp cô thay y phục, hắn đã sớm nhìn qua hết rồi.

Huống hồ, vị hòa thượng nào đó hiện tại đang rất nghiêm túc nướng cá.

Sau khi tắm rửa sảng khoái, cô vui vẻ trở lại, ngồi xuống đối diện hắn lần nữa. Nhìn ba con cá nướng thơm phức trên đĩa, đôi mắt cô sáng rực lên.

Cô chớp chớp mắt, giọng điệu có chút mong chờ: "Đại sư, ta có thể cùng ngài ăn không?"

Bạch Vô Tà hào phóng đưa cho cô con cá béo vừa mới nướng xong, còn bốc khói nghi ngút.

Thiên Sắt khẽ nói lời cảm ơn, không khách sáo nhận lấy. Cô đưa cá lên môi, nhẹ nhàng cắn một miếng.

Ánh mắt chợt lóe lên tia kinh ngạc.

Một hòa thượng mà cũng biết nướng cá? Không chỉ biết, mà còn có thể nướng ngon như vậy!

Điều này chứng tỏ... Hắn là một kẻ tái phạm rồi!

Một hòa thượng chuyên uống rượu, ăn thịt!

Vừa ăn cá, Thiên Sắt vừa xin Bạch Vô Tà một ít rượu để uống. Sau đó, cô lại say.

Bạch Vô Tà cúi đầu nhìn kẻ đang say mèm, Thiên Sắt gục đầu lên đùi hắn. Hắn cố gắng kiềm chế ý muốn ném cô xuống sông.

Cuối cùng, hắn thở dài, cúi người, bế ngang cô lên.

Từng bước, từng bước, hắn leo lên bậc thang, chậm rãi đi về phía đỉnh núi.

Trong lòng thầm nghĩ, từ nay về sau không cho cô uống rượu nữa.

Thiên Sắt lờ mờ cảm thấy có người đang bế cô, từng bước bước lên bậc thang. Hàng mi dài hơi cong của cô khẽ rung động.

Cô cố sức mở mắt.

Đập vào mắt cô là đường nét khuôn mặt hoàn mỹ không chút tỳ vết của Bạch Vô Tà. Bên tai là nhịp tim mạnh mẽ của hắn.

Nhịp tim này… Tựa như có một ma lực kỳ lạ, khiến cô muốn mãi mãi vùi trong vòng tay hắn…

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô không nhịn được khẽ bật cười.

Bạch Vô Tà cúi mắt liếc nhìn cô. Dưới ánh trăng, hắn có thể thấy rõ gương mặt cô phiếm hồng. Đôi mắt xinh đẹp kia, sóng sánh hơi men.

Hắn biết cô đã tỉnh, nhưng chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Hắn thu hồi ánh mắt, tiếp tục từng bước leo lên.

Thiên Sắt vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp như tạc của hắn, đột nhiên hỏi: “Đại sư, ngài đã không kiêng rượu, cũng chẳng kiêng thịt… vậy, ngài có kiêng…sắc không?”