Có lẽ là vận may trời định, Tô Tri nhận được một tin tốt khiến người ta phấn chấn:
Ngay tại thành phố Z nơi anh đang ở, cách anh không quá mười cây số trong cấm khu, có một mỏ Hồng Thạch cỡ nhỏ.
Hơn nữa mỏ Hồng Thạch này nằm ở vị trí rìa cấm khu, không giống như trung tâm cấm khu bị phong tỏa nghiêm ngặt.
Bốn tháng trước đã có công ty kỹ thuật hợp tác chính thức với chính phủ đã lấy được giấy phép, tiến hành thăm dò đo đạc mỏ khoáng ở khu vực ngoại vi.
Nhưng tin xấu là:
Ngay cả ở vị trí rìa, cấm khu ở thành phố Z cũng không mở cửa cho người dân bình thường.
Nếu Tô Tri vẫn còn ở Viện Nghiên cứu Thủ đô, có lẽ anh có thể lấy lý do cần nghiên cứu để xin vào.
Nhưng bây giờ anh đang trong kỳ nghỉ phép, bản thân chỉ là một người bình thường không có bất kỳ quyền hạn nào.
Hơn nữa cân nhắc đến nguyên nhân nghỉ phép có phần nhạy cảm, tốt nhất không nên để lộ thông tin 0409 xảy ra vấn đề, Tô Tri không thể thông qua kênh của mình để tiến vào cấm khu.
Sau khi kiểm chứng cẩn thận, Tô Tri xác nhận mỏ Hồng Thạch trong cấm khu ở thành phố Z có Hồng Thạch đáp ứng được yêu cầu về chất lượng.
Bây giờ khó khăn lớn nhất là, anh không có cách nào để tiến vào cấm khu.
Tô Tri nhanh chóng suy nghĩ một lượt, mở điện thoại, liên lạc với đàn anh Ngô trong danh bạ.
Lúc Tô Tri rời khỏi viện nghiên cứu, cô giáo đã đưa cho anh danh thϊếp của đàn anh Ngô.
Đàn anh Ngô tên là Ngô Dung, là sinh viên tốt nghiệp trước đây của cô giáo, khác với Tô Tri sau khi tốt nghiệp trực tiếp theo giáo viên hướng dẫn ở lại Viện nghiên cứu, đối phương đã chọn đến một công ty liên quan để nhậm chức, bây giờ thành tựu rất lớn, quan hệ cũng vô cùng rộng.
Sau khi thêm bạn, Tô Tri không mấy khi nói chuyện với đối phương, thỉnh thoảng đối phương gửi tin nhắn hỏi thăm xem có cần giúp đỡ gì không, Tô Tri đều trả lời không cần, vậy nên cũng không có tiếp theo.
Tô Tri không phải kiểu người thanh cao, chỉ là anh thật sự không có chuyện gì cần nhờ đến người khác.
Bây giờ tình huống khẩn cấp, Tô Tri nghĩ ngợi, gửi tin nhắn cho đàn anh Ngô.
Chưa đầy năm phút, đối phương đã gọi điện đến.
·
Quả thật Ngô Dung có chút quan hệ, gần đây công ty công nghệ mà anh ta nhậm chức đang hợp tác mật thiết với một công ty khác, đúng lúc còn là công ty kỹ thuật được chính phủ phê duyệt thăm dò quặng thô trong cấm khu.
Hôm sau đối phương đã cho Tô Tri câu trả lời chắc chắn, bảo anh chuẩn bị vào cấm khu.
Vì chuyện này, hình như cả đêm Ngô Dung không ngủ được bao nhiêu.
Giọng nói của Alpha ở đầu dây bên kia mang theo sự mệt mỏi rõ ràng: "Cũng may là kịp, đúng lúc có một đội thăm dò muốn đi vào, lần này chúng ta gặp may đấy."
Đúng là may mắn.
Mấy ngày nay trùng hợp có một đội chuyên gia từ thủ đô đến, đang chuẩn bị vào cấm khu bắt đầu một đợt thăm dò mới.
Nếu không dù có quan hệ, cũng không thể vô cớ nhét Tô Tri vào cấm khu, như vậy thật sự quá mức lộ liễu.
Tô Tri vô cùng cảm kích: "Cảm ơn đàn anh. Sau này anh có nhu cầu gì về nghiên cứu, có thể giúp được em nhất định sẽ giúp."
Ngô Dung cười nói: "Chuyện nhỏ thôi, không cần để trong lòng, cô giáo đã giao em cho anh, anh là đàn anh, đương nhiên phải chăm sóc em thật tốt, không cần nói chuyện báo đáp gì, sau này đàn em cho anh vinh dự ăn một bữa cơm là được."
Hửm?
Sao lại phải ăn cơm?
Có liên quan đến nghiên cứu không?
Thật ra Tô Tri không hiểu lắm, anh vốn đã không giỏi xử lý quan hệ xã giao.
Nhưng đây là chuyện phải phiền não sau này, bây giờ trong đầu Tô Tri chỉ có mỏ Hồng Thạch, anh cảm thấy vị đàn anh này nói hơi nhiều, không muốn tốn thời gian vào những lời xã giao, ậm ừ đáp một tiếng, rồi lễ phép tạm biệt, đi làm việc chính.
Chiều hôm đó, thay bộ đồ cách ly bức xạ chuyên dụng, được người đến đón, Tô Tri tiến vào cấm khu.