Con Đường Vượt Qua Trầm Cảm

Chương 28

Trong suốt tiết học sau đó, Liên Tinh Dạ không ngừng rơi nước mắt. Ban đầu Lâu Chiếu Lâm không phát hiện Liên Tinh Dạ đang khóc, cậu ngồi thẳng như vậy, là người ngay ngắn nhất lớp, giống như trời có sập xuống lưng cũng không cong, Lâu Chiếu Lâm cũng chỉ từng thấy cậu cúi người nôn mửa mà thôi.

Mãi đến khi Lâu Chiếu Lâm phát hiện, giáo viên thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn về phía Liên Tinh Dạ, anh quay đầu lại mới thấy Liên Tinh Dạ không biết từ lúc nào đã nước mắt đầy mặt trong lớp.

Cậu khóc không phát ra tiếng, ngay cả vai cũng không run lên, nước mắt chảy xuống cứ như tơ lụa, mắt vẫn mở to, nhưng ánh mắt trống rỗng hư vô, như một cái xác không hồn.

Trên đời này sao lại có người có nhiều nước mắt như vậy? Mắt cậu không đau sao? Cậu có thể chảy hết nước trong cơ thể không? Cậu cứ như vậy khóc mãi đến chết sao?

Nếu nỗi đau có thể chuyển dời thì tốt rồi, Lâu Chiếu Lâm muốn dùng niềm vui làm vật trao đổi, sau đó thay Liên Tinh Dạ khóc cả đời.

Liên Tinh Dạ không nghe thấy giáo viên đang nói gì, dường như cậu đã trở thành một người toàn nước mắt, cậu chỉ biết khóc.

Cậu vô tình đối diện với ánh mắt của giáo viên, trái tim cậu đáng lẽ phải cảm thấy đau nhói, nhưng có lẽ cậu đã làm quá nhiều giáo viên thất vọng, đã tê liệt rồi, chỉ là im lặng cúi đầu, nguệch ngoạc vẽ vời trên vở.

Đợi tan học, cậu cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới nhìn rõ cả tiết học mình làm gì.

Trên vở nháp của cậu, lại vô thức vẽ một người bị treo lơ lửng trên không bị phân xác. Người này bị trói tứ chi theo hình chữ "Đại", cổ bị dây thừng siết đứt, chỉ còn lại một cái đầu tóc tai bù xù treo trên dây, một con mắt rơi xuống đất, con mắt còn lại bị một sợi dây như lò xo nối liền, sợi dây đó là mô cơ thể dính nhớp có độ đàn hồi trong mắt. Mũi của người đó rụng mất, răng cũng bị nhổ sạch, xếp thành một vòng tròn quanh cơ thể người đó. Tay và chân của người đó cũng bị chặt đứt, sau đó chặt thành từng đoạn. Tay, cẳng tay, cánh tay, chân, bắp chân, đùi, giống như răng lần lượt xếp ngay ngắn xung quanh cơ thể. Ngón tay cũng bị chặt thành từng khúc, từ ngón cái đến ngón út, xếp ngay ngắn bên cạnh đầu. Người bị cắt ngang eo, hai đoạn mặt cắt ngang bị cậu dùng bút đỏ tô đầy máu. Trong miệng người cũng toàn là máu, mỗi mặt cắt ngang của các chi đứt lìa cũng đều là máu, còn có rất nhiều máu rải rác xung quanh người, giống như những đóa hoa đang nở rộ, lại toát ra một vẻ đẹp tàn nhẫn.

Thật kinh tởm... Thật kinh tởm...

Trong dạ dày Liên Tinh Dạ cuộn trào, cậu xông vào nhà vệ sinh nôn mửa, trong lòng dâng lên sự ghê tởm nồng nặc đối với bản thân. Người bình thường sẽ vẽ những thứ này sao? Cậu quả nhiên là một con quái vật.

Những khối thịt vụn vặt trên vở cứ lởn vởn trong đầu cậu, cậu rất buồn nôn, rất muốn nôn, trong lòng lại mơ hồ dâng lên một thôi thúc mãnh liệt muốn làm gì đó với bản thân, cậu sắp nhịn đến cực hạn rồi, từ khi có điểm, cậu đã luôn nhẫn nhịn, máu trong cơ thể đang gào thét muốn phun ra ngoài, cậu gần như sắp nổ tung rồi.

Cậu chưa bao giờ dám làm như vậy ở trường, trường học đối với cậu mà nói là một nơi thần thánh, cậu không muốn máu bẩn thỉu của mình làm ô uế điện thờ thần thánh của cậu. Nhưng vào lúc này, cậu lại ảo tưởng mình cầm dao chạy trên hành lang, vừa chạy vừa cắt tay mình, cậu muốn bôi máu tươi của mình lên từng tấc đất của trường học.

Một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt cậu, dịu dàng vuốt ve mặt cậu, là người bạn duy nhất của cậu, Apollo.

Apollo là một cậu bé không có mặt, mỗi khi cậu không đủ dũng cảm, Apollo đều sẽ xuất hiện, giúp cậu đạt được tất cả những gì cậu muốn.

"Cậu còn đợi gì nữa?" Apollo nói, "Nếu cậu không dám, thì giao cho tôi."

Mọi chuyện xảy ra thật như mơ, Liên Tinh Dạ mất đi một đoạn ký ức, là Apollo điều khiển cơ thể cậu. Cậu không biết mình mua dao rọc giấy như thế nào, cũng không biết mình đã đi đến phía sau tòa nhà đang xây dở này bằng cách nào. Đến khi cậu hoàn hồn lại, con dao đã cắm sâu vào lớp da bên ngoài, rạch ra như cắt dưa hấu. Máu tươi từ vết rách tranh nhau trào ra, màu đỏ tươi phản chiếu trong đôi mắt đen láy của Liên Tinh Dạ. Liên Tinh Dạ thấy nó rất đẹp, rất bắt mắt, tâm trạng cũng trở nên thoải mái lạ thường.

Cậu cảm thấy thịt của mình không khác gì thịt lợn, đều là trắng hếu, đặc biệt là vừa rã đông, còn chảy nước, dính vào tay vừa nhờn vừa kinh tởm, dùng nước xả cũng không hết mùi. Khi dao rạch có cảm giác cản trở dính nhớp, như thể một loài động vật không xương đang trơ trẽn hút lấy lưỡi dao lạnh lẽo. Thịt cậu đổ mồ hôi cũng có cảm giác như vậy.

Máu rất nhanh đông lại một phần, biến thành màu đỏ sẫm, không còn đẹp như lúc mới chảy ra. Liên Tinh Dạ lại rạch thêm mấy đường ở bên cạnh vết thương cũ, rồi quay lại vết thương đầu tiên, nhắm ngay đường rạch nhỏ dài đó mà đâm vào, cố gắng rạch sâu hơn.

========

Chương sau tui bắt đầu set vip tại cũng khá máu me, cực đoan, tự hại bản thân, cân nhắc trước khi đọc