Ví dụ đến Lâu Chiếu Lâm, anh nhận được một câu nhạt nhẽo: "Phần đọc hiểu cần phải cố gắng hơn."
Chỉ là kiểu "hướng dẫn" trước mặt cả lớp này, không nghi ngờ gì chính là một hình phạt công khai, còn bắt từng học sinh có điểm phải tự mình đi lên bục giảng để lấy, đối với những học sinh có tâm lý yếu một chút, thì mỗi bước đi đều là cực hình.
Lâu Chiếu Lâm da mặt dày như tường thành, ngược lại không có cảm giác gì.
Anh nhanh chóng lấy bài về, trong lòng lo lắng cho Liên Tinh Dạ.
Kiếp trước, anh cũng có ấn tượng sâu sắc với màn ra oai phủ đầu đầu tiên của năm lớp 12 này.
Khi đó... bài văn của Liên Tinh Dạ không viết xong, nhưng ở trường của họ, cho dù là người đứng cuối lớp, cũng biết dốc hết sức để viết kín bài thi.
Cho nên, cậu đã bị một cái tát trước mặt cả lớp.
Tim Lâu Chiếu Lâm thắt lại.
Bài thi từng tờ một ít dần, tiếng bàn tán của các bạn học cũng dần dần lớn hơn.
"Chuyện gì vậy? Vẫn chưa đến Liên Tinh Dạ sao?"
"Cậu ấy thi tệ thế sao? Không đến nỗi chứ..."
Bên tai Liên Tinh Dạ tràn ngập tiếng bàn tán của các bạn cùng lớp, thính giác của cậu không biết từ khi nào trở nên cực kỳ nhạy bén, thu hết mọi lời đàm tiếu xung quanh nhắm vào cậu, tụ lại thành một cái máy xay thịt.
Niềm kiêu ngạo của cậu từng chút một bị nghiền nát.
Giáo viên chủ nhiệm lớn tiếng quát mấy lần im lặng, rất nhanh, bài thi trong tay thầy đã gần hết, chỉ còn lại tờ cuối cùng.
Cả lớp đều biết, đây là của ai.
"Liên Tinh Dạ, lên đây." giáo viên chủ nhiệm từng chữ từng chữ đọc ra tên Liên Tinh Dạ, giọng nói không lên xuống như một tấm lưới khổng lồ giăng khắp nơi, bắt giữ Liên Tinh Dạ đến nghẹt thở.
Liên Tinh Dạ im lặng đứng lên, trong ánh mắt của cả lớp từng bước đi về phía bục giảng.
Cậu chưa từng biết mấy mét ngắn ngủi này lại dài như vậy, thời gian bị kéo dài ra cực chậm, mỗi bước đi đều như giẫm lên mũi dao, lòng bàn chân truyền đến cảm giác bỏng rát, hai chân mềm nhũn, giống như người đất đang đi, giây tiếp theo có thể ngã nhào xuống đất. Thời gian lại như trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến bục giảng, rõ ràng là chuyện vừa mới xảy ra giây trước, cậu lại hoàn toàn không nhớ mình đã đi đến đây như thế nào.
"Em có biết lần này mình thi được bao nhiêu điểm không?" Liên Tinh Dạ lắc đầu.
"Mới chỉ qua một kỳ nghỉ hè mà đã lơ là rồi, em tự xem bài văn của mình viết cái gì đi! Chẳng ra thể thống gì cả! Chữ viết như gà bới, loại bài này mà em cũng dám nộp lên!"Giáo viên chủ nhiệm giơ một bàn tay to lớn như người khổng lồ lên.
Liên Tinh Dạ sợ hãi mở to mắt.
Cậu mơ hồ trở về thời cấp hai, cũng là một bàn tay to lớn giơ cao, mang theo gió rơi xuống mặt cậu, chỉ vì cậu viết sai một câu trắc nghiệm, đã khiến cậu trong nháy mắt từ một học sinh ngoan ngoãn biến thành một học sinh hư không có lương tâm.
"Thầy! Đánh người là không đúng!" Lâu Chiếu Lâm đột ngột chống tay lên bàn đứng dậy, chân ghế ma sát trên mặt đất tạo ra tiếng chói tai. Bàn tay của giáo viên chủ nhiệm khựng lại, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Liên Tinh Dạ vì sợ hãi mà trợn tròn mắt, cuối cùng vẫn không giáng xuống.
Bài thi được giáo viên các lớp khác nhau chấm chéo, giáo viên chủ nhiệm vẫn còn nhớ khi giáo viên Ngữ văn lớp bên cạnh chấm đến bài của Liên Tinh Dạ, ánh mắt đầy tiếc nuối và trách móc, vừa nhìn về phía mình, vừa thở dài.
Giống như đang tiếc nuối, một mầm non tốt, trong tay thầy ta một tháng đã sa sút. Đây là sự sỉ nhục đối với năng lực giảng dạy của giáo viên chủ nhiệm.
"Các em đều đến đây chiêm ngưỡng kiệt tác của bạn học Liên Tinh Dạ."
Giáo viên chủ nhiệm cầm phiếu trả lời của Liên Tinh Dạ giơ lên, đi một vòng quanh lớp, trưng bày cho từng bạn học. Các học sinh vừa hết hồn, vừa không nhịn được tò mò xúm lại xem, miệng phát ra tiếng kinh ngạc đè nén.
Đứa con của trời từ trên mây rơi xuống bụi trần là dáng vẻ như thế nào?
Liên Tinh Dạ là người coi trọng thành tích hơn cả mạng sống, lòng tự trọng cao hơn trời, thiếu niên nhỏ bé thế giới nhỏ bé, ngoài điểm số ra không có gì khác, điểm số chính là mạng của cậu, đây là đang gϊếŧ người.
Lâu Chiếu Lâm hai mắt đỏ ngầu nắm chặt hai tay, trong l*иg ngực như có một nồi nước sôi đang sôi sùng sục.
Anh gào thét trong lòng: Nhìn cái gì mà nhìn? Có gì hay mà nhìn? Nhìn nữa móc mắt các người ra!
Nhưng lý trí nói cho anh biết, đây là ở trường, thầy giáo chính là tượng trưng cho quyền uy, không có học sinh nào có thể khiêu chiến quyền uy, nếu không chỉ khiến kết quả càng tệ hơn.
Một nỗi bi thương và căm hận to lớn nhấn chìm anh, anh hận mình chỉ là một học sinh, hận mình còn chưa độc lập, hận mình không có năng lực bảo vệ người mình thích.
Anh không thể hiểu nổi, làm một giáo viên, sao có thể nhẫn tâm hủy hoại lòng tự trọng của một thiếu niên ưu tú như vậy.
Chẳng lẽ bọn họ không có lòng đồng cảm sao? Chẳng lẽ bọn họ không có thời thơ ấu sao? Chẳng lẽ bọn họ không biết mình làm như vậy đối với thiếu niên có tâm tư nhạy cảm mà nói tàn nhẫn đến mức nào sao? Đây chẳng phải cũng là một loại ngược đãi sao?