[ABO] Bị Phát Hiện Khi Đang Thầm Yêu Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 16: Trong quán

Cả hai uống xe buýt, Lục Dịch Chu liền dẫn cậu đến một quán ăn vặt, Giản Hòa lập tức đoán ra — chắc đây chính là cái "quán" mà dạo gần đây cậu cứ nghe nhắc tới.

Bước vào trong, Giản Hòa mới phát hiện quán này không hề tầm thường như vẻ ngoài giản dị của nó. Bên trong được thiết kế vô cùng tinh tế, khách thì đông nghịt, không còn một chỗ trống.

Nhìn những lượt khách ra vào tấp nập, lại nghe thấy mọi người bàn tán về việc đặt chỗ trước, Giản Hòa mới biết quán này nổi tiếng đến mức nào. Không đặt trước thì còn lâu mới được ăn.

“Quản lý! Anh đến rồi! Mau vào bếp đi, Tiểu Nghiêm cũng đang trong đó, bọn em sắp bận chết rồi!” Một nhân viên mặc đồng phục vừa thấy Lục Dịch Chu liền sáng mắt, phấn khởi gọi hắn.

Nói xong, nhân viên đó lập tức chạy đi bận rộn tiếp.

“Cậu là quản lý?” Giản Hòa kinh ngạc nhìn Lục Dịch Chu.

“Ban đầu chỉ là làm thuê thôi, nhưng tổng giám đốc thấy tôi làm tốt nên đề bạt lên quản lý.” Lục Dịch Chu giải thích.

Giản Hòa khẽ gật đầu, thì ra là vậy. Đúng là cậu thiếu hiểu biết thật, vừa nghe đến từ "quản lý", cậu lại tưởng quán này là của Lục Dịch Chu mở.

Lục Dịch Chu dường như nhìn thấu suy nghĩ của Giản Hòa, liền lên tiếng: "Cậu tưởng quán này là tôi mở à? Không phải đâu. Nhưng mà, sớm muộn gì tôi cũng sẽ mở một quán của riêng mình, từng bước mở rộng rồi biến nó thành chuỗi cửa hàng trên toàn quốc, thậm chí vươn ra nước ngoài."

"Nghe có vẻ viển vông lắm nhỉ?" Lục Dịch Chu cười, có chút ngại ngùng.

Nhìn gương mặt tràn đầy khát vọng, hào hùng nói về tương lai của hắn, Giản Hòa bỗng nhớ đến giấc mơ được đỗ vào Đại học Hoa Kinh của mình. Giấc mơ ấy trông cũng xa vời, cũng viển vông chẳng kém gì.

Cậu mỉm cười, khẽ lắc đầu: "Có ước mơ là điều tốt. Có thể nó rất xa, nhưng vẫn phải thử một lần chứ."

"Cũng đúng! Nào, để tôi dẫn cậu vào bếp, cho cậu thấy bản lĩnh thực sự của tôi!" Lục Dịch Chu bất chợt nở nụ cười, kéo Giản Hòa đi vào khu bếp.

"Cậu ngồi đây đi, tôi sẽ trổ tài cho cậu xem." Lục Dịch Chu tìm một chiếc ghế sạch, đặt ở chỗ mát có điều hòa rồi để Giản Hòa ngồi xuống.

"Được." Trong bếp có rất nhiều người, ai cũng bận rộn với công việc của mình. Giản Hòa không muốn cản trở họ nên ngoan ngoãn ngồi yên.

"Anh Lục, anh đến rồi! Mau để em nhìn chút cho đã mắt, ngày nào cũng đối diện với đống bánh ngọt, nhìn gì cũng thấy giống đồ ngọt hết rồi." Một chàng trai đeo tạp dề chạy đến trước mặt Lục Dịch Chu, trên tay còn đang cầm dĩa bánh dâu tây chưa kịp đặt xuống.

"Tiểu Nghiêm, em đến đúng lúc lắm." Lục Dịch Chu cầm lấy dĩa bánh trên tay cậu ta, xoay người đưa cho Giản Hòa. "Cậu thử xem, bánh vị dâu đấy, trên còn có cả dâu tươi."

Giản Hòa có chút lúng túng, còn đang do dự không biết có nên nhận hay không thì Lục Dịch Chu đã trực tiếp nhét đĩa bánh vào tay cậu.

Hắn còn tiện tay lấy một chiếc thìa trên bàn đưa cho Giản Hòa: “Tôi nhớ hồi nhỏ cậu thích món này lắm mà, đừng ngại, cầm lấy đi.”

“Cảm ơn.” Giản Hòa đỏ mặt có chút ngượng ngùng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy… hơi vui vui.

Tiểu Nghiêm tò mò quan sát Giản Hòa một lượt, rồi cười hí hửng: “Anh Lục, đây là người anh hay nhắc đến à? Đúng là đẹp trai ghê nhỉ, hihi.”

Lục Dịch Chu gật đầu, thoải mái thừa nhận: “Ừ, đây là Giản Hòa. Cậu ấy là học sinh ngoan, còn chuẩn bị lên đại học nữa đấy, đừng có mà dạy hư cậu ấy.”

“Chào em.” Giản Hòa khẽ mỉm cười chào Tiểu Nghiêm.

Giọng nói của cậu ta nghe khá quen tai, Giản Hòa chợt nhớ ra — chính là giọng trong tin nhắn thoại của Lục Dịch Chu tối hôm đó. Không ngờ hắn lại từng nhắc đến mình với người này.

“Yên tâm, em sẽ không đâu. Anh xem em giống kiểu người xấu sao?” Tiểu Nghiêm bĩu môi, lườm Lục Dịch Chu một cái rồi quay sang Giản Hòa, chớp chớp mắt cười trêu chọc: “Này anh đẹp trai, anh là Alpha hả? Nếu đúng thì anh có người yêu chưa? Nếu chưa thì cân nhắc em đi nhé, hoặc không thì giới thiệu cho emmột người cũng được... Ê, làm gì vậy?”

Chưa kịp nói hết câu, Tiểu Nghiêm đã bị Lục Dịch Chu đẩy sang một bên.

“Đi làm bánh của em đi. Em thích tìm Alpha nào cũng được, nhưng cậu ấy — không được.” Lục Dịch Chu lạnh nhạt nói.

"Tại sao em lại không được? Anh không cho em theo đuổi anh thì ít nhất cũng phải để em theo đuổi anh trai của anh chứ! Cái này cũng không được? Hơn nữa, anh ấy còn chưa nói gì, anh gấp gáp cái gì? Em cũng đâu có làm ảnh hưởng đến chuyện học của anh ấy!" Tiểu Nghiêm bĩu môi, tức tối trừng mắt nhìn Lục Dịch Chu.

"Bây giờ là giờ làm việc, nếu em còn không lo làm đi thì anh trừ lương." Lục Dịch Chu lạnh lùng nhìn cậu ta.

Tiểu Nghiêm đang hùng hổ lập tức xìu xuống, hậm hực hừ một tiếng rồi quay lại làm việc.

Giản Hòa ngồi bên cạnh quan sát toàn bộ cảnh tượng, cảm thấy hơi ngượng ngùng, trong lòng cũng có chút bực bội khó tả.

Nhìn qua thì có vẻ Lục Dịch Chu và cậu nhóc đó vẫn chưa có gì, nhưng ai mà biết được chứ? Biết đâu ngày dài tháng rộng, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén thì sao?

Hơn nữa, dù hai người họ hay cãi nhau ầm ĩ, nhưng rõ ràng là rất thân thiết. Không chỉ vậy, dường như mọi người trong quán đều ngầm thừa nhận mối quan hệ giữa họ. Bằng chứng là khi nãy nhân viên ngoài kia vừa thấy Lục Dịch Chu đã lập tức nhắc đến cậu nhóc này.

Quan trọng nhất là… cậu ta còn là một Omega.

"Cậu đừng để ý lời nhóc đó nói, thằng bé còn nhỏ chẳng biết gì đâu." Lục Dịch Chu đuổi Tiểu Nghiêm đi xong thì quay lại giải thích với Giản Hòa.

"Ừ, tôi biết mà. Cậu cứ làm việc đi, tôi ngồi đây xem." Giản Hòa mỉm cười đáp.

Nghe giọng điệu của Lục Dịch Chu cứ như đang cố nói đỡ cho phe mình vậy. Rõ ràng, quan hệ giữa hắn và cậu nhóc đó thật sự rất tốt.

Trong lòng Giản Hòa vô thức suy nghĩ, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt.

"Được, cậu cứ ngồi xem đi, tôi trổ tài cho mà coi." Lục Dịch Chu cười, đeo tạp dề lên rồi bước đến trước một chiếc chảo lớn, nói gì đó với đầu bếp bên cạnh.

Và thế là Giản Hòa được chứng kiến một Lục Dịch Chu hoàn toàn khác.

Hắn đeo tạp dề, thần sắc nghiêm túc, cầm dao trên tay thoăn thoắt cắt một con cá to mà Giản Hòa không biết là loại gì. Cá được thái thành từng lát mỏng, sau đó thả vào chảo. Gia vị, đảo chảo, mọi động tác đều thuần thục.

Chẳng bao lâu sau, hương thơm lan tỏa khắp căn bếp, thậm chí át cả mùi của các món ăn và bánh ngọt khác.

Lục Dịch Chu bày cá ra một chiếc tô lớn, tháo tạp dề xuống, sau đó đi đến quầy trà sữa và tráng miệng, thay một chiếc tạp dề khác.

Chỉ trong chốc lát, hai ly trà trái cây đã được pha chế xong.

Hắn lại tháo tạp dề, mang món cá ra ngoài trước, rồi quay lại lấy hai ly trà, đặt trước mặt Giản Hòa, cười nói: "Đến giờ ăn tối rồi, thử tay nghề của vị đầu bếp tương lai này xem nào."

Giản Hòa theo Lục Dịch Chu ra phòng ăn dành cho nhân viên. Trên bàn đã bày sẵn món cá mà hắn vừa làm cùng với hai bát cơm.

Hiện tại đang là giờ cao điểm, nhân viên vẫn chưa tan ca, trong phòng ăn chỉ có hai người họ.

"Cậu là quản lý mà đến quán chỉ để nấu bữa tối cho tôi, như vậy có ổn không?" Giản Hòa do dự một lúc rồi lên tiếng.

"Yên tâm đi, quản lý ngầm cho phép rồi. Hơn nữa, anh Lục bình thường cũng rất tùy hứng, chỉ khi nào rảnh mới đến giúp thôi. Hôm nay anh ấy đến, nhìn là biết chẳng có ý định làm việc." Giọng nói sinh động của Tiểu Nghiêm vang lên.