“Đó là vì đệ toàn làm ra mấy cái mặt nạ đáng sợ.” Hiện tại, những chiếc mặt nạ mà Tư Vũ Phi đeo hầu hết đều do chính hắn chế tác.
“Đệ thích.” Tư Vũ Phi nghĩ, nhất định phải truyền đạt tâm ý của bản thân cho thật chính xác.
Công Tôn Minh Nhật vẫn giữ nguyên tư thế ngồi dưới sàn, ôm lấy hắn.
“Lần sau con có thể xuống núi chơi với sư phụ không?” Tư Vũ Phi hỏi nàng.
Trong khoảnh khắc ấy, ba người lặng thinh, không ai trả lời câu hỏi này.
Mặc dù phần lớn đệ tử Phục Hy Viện đều không rời khỏi nơi này, nhưng tình huống của Tư Vũ Phi khác hẳn. Nói thẳng ra là hắn đang bị giam lỏng trong Phục Hy Viện.
Dù ba người có mặt đều không ai tin vào lời tiên đoán rằng Tư Vũ Phi sẽ “gϊếŧ thần trảm ma”, nhưng việc hắn ở lại Phục Hy Viện chính là điều kiện mà Ô Thanh Ảnh đã hứa hẹn với các đạo môn khác để đổi lấy sự sống cho hắn.
Bọn họ không biết phải giải thích với Tư Vũ Phi thế nào.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, Công Tôn Minh Nhật là người đầu tiên lên tiếng: “Ta không thích thế giới bên ngoài. Trước kia ta từng sống ở đó rồi, thực sự khiến người ta chán ghét vô cùng.”
Tư Vũ Phi nhìn hắn.
“Đệ xinh đẹp thế này lại càng không thể ra ngoài, quá nguy hiểm, có khi còn bị lừa bán vào mấy “quán nhỏ” nữa.” Công Tôn Minh Nhật viện đủ lý do để nói về những mặt tiêu cực khi ra ngoài: “Hơn nữa, Phục Hy Viện chúng ta áp dụng chế độ hành giả nhân gian, chỉ có chưởng môn mới được xuất môn. Nếu không có tình huống đặc biệt, viện sẽ áp dụng chế độ kế thừa theo thứ tự. Điều này có nghĩa là ta sẽ là chưởng môn đời tiếp theo. Nếu đệ muốn xếp hàng, phía sau còn có nhị sư huynh, tam sư huynh, tứ sư tỷ nữa kìa.”
“Ta cũng ghét thế giới bên ngoài.” Trọng Tư Hành cũng góp lời, nhưng lý do của hắn thì đơn giản hơn nhiều: “Nếu ta bị quan phủ phát hiện, chắc chắn sẽ bị chém đầu, nên cả đời này ta không muốn rời khỏi Phục Hy Viện nửa bước.”
“Đệ làm mặt nạ còn đẹp hơn mặt nạ bên ngoài nhiều.” Công Tôn Minh Nhật tỏ rõ thái độ chê bai, nhấc chiếc mặt nạ Ô Thanh Ảnh mang về lên xem xét: “Hồi ta còn nhỏ đã có mặt nạ kiểu dáng như thế này rồi, bây giờ vẫn y nguyên, chẳng có chút sáng tạo nào.”
Hai người mỗi người một câu, Tư Vũ Phi nghe xong, đáp: “Cũng có lý.”
Hai người họ lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Ô Thanh Ảnh ở bên cạnh nhìn rất rõ, hai người này không hề thành công trong việc lừa gạt Tư Vũ Phi, mà chỉ bị hắn cư xử qua loa lấy lệ mà thôi.
Để đánh lạc hướng sự chú ý của Tư Vũ Phi, ngày hôm sau, Công Tôn Minh Nhật liền cho phép hắn rời khỏi Tàng Bảo Khố – nơi kín bưng dễ làm người ta suy nghĩ lung tung – để tiếp tục vui chơi.
Từ nhỏ đến lớn, Công Tôn Minh Nhật chính là kiểu người hay lo chuyện bao đồng, chỉ mới hai ngày trôi qua, hắn lại bắt đầu long trọng đứng ra răn dạy Tư Vũ Phi.
“Phi Phi, đệ phải bắt đầu chọn một hướng tu hành rồi.” Công Tôn Minh Nhật cùng một nhóm người đứng trong đại sảnh giảng giải cho Tư Vũ Phi: “Chọn con đường tu hành càng sớm thì càng dễ xây dựng nền tảng. Ví dụ như ta là kiếm tu, tu luyện kiếm đạo. Tư Hành là pháp tu, Tiểu Thất là quỷ tu, Tiểu Quả là võ tu. Dù có rất nhiều hướng khác nhau, nhưng nếu đệ chọn một trong những hướng này, bọn ta sẽ dễ dàng chỉ dạy đệ hơn.”
Tối qua Tư Vũ Phi lại gặp ác mộng, lúc này đang ngồi trên ghế nghe Công Tôn Minh Nhật nói chuyện, buồn ngủ đến gật gà gật gù.
Công Tôn Minh Nhật hào hứng đề cử: “Thế nào? Kiếm tu là con đường tu hành phổ biến nhất trong giới tu tiên, hơn nữa cũng dễ tiến xa nhất. Quan trọng nhất là, đại sư huynh có thể luôn ở bên chăm sóc cho đệ. Đệ có muốn chọn kiếm tu không?”
Tư Vũ Phi suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Sư phụ tu hành theo đường nào?”
“Ta là khí tu.” Ô Thanh Ảnh cũng có mặt tại đó, nghe câu hỏi của Tư Vũ Phi liền lập tức trả lời: “Khí tu và kiếm tu khá giống nhau, thực chất đều là tu luyện pháp khí. Mà pháp khí của ta, chính là kiếm của ta.”
Nhân cơ hội này, Ô Thanh Ảnh liền triệu hồi kiếm của mình ra cho Tư Vũ Phi nhìn thấy.