“Yểu Yểu?”
Có lẽ vì cô im lặng quá lâu, Kỷ Tú Bạch hơi nhíu mày, trong lòng càng thêm khó chịu.
Thời Yểu hoàn hồn, khóe môi khẽ nhếch. Với hồ ly mà nói, việc quyến rũ con người là bản năng.
Cô hơi nheo mắt lại: “Tay của Kỷ tiên sinh…”
Giọng nói trầm thấp, đuôi mày hơi nhướng lên, tất cả đều như móc câu, nhẹ nhàng quét qua đáy lòng người khác.
Nhưng còn chưa nói hết câu, một luồng âm thanh chói tai đột ngột vang lên trong đầu cô.
Cơn đau buốt nhói xuyên thẳng vào thần hồn, khiến sắc mặt cô tái nhợt.
May mắn thay, cơn đau chỉ kéo dài khoảng nửa phút rồi dần biến mất.
[Hệ thống: Ký chủ không được phép vi phạm thiết lập nhân vật gốc. Nếu bị nhân vật chính của vị diện phát hiện ra sự bất thường, vị diện này sẽ sụp đổ, còn ký chủ sẽ bị trừng phạt.]
Thời Yểu im lặng mất năm giây: “Tại sao không nói trước với tôi?”
[Hệ thống cười hì hì: Chúc ký chủ công lược thành công!]
Thời Yểu: “...”
“Sao đột nhiên lại gọi anh là ‘Kỷ tiên sinh’?”
Giọng cười nhàn nhạt của người đàn ông vang lên: “Làm vậy chẳng phải quá xa cách sao?”
Thời Yểu ngước mắt lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt dịu dàng quan tâm của Kỷ Tú Bạch.
Chó chết thật, Oscar nợ anh ta một chiếc cúp.
Tính hiếu thắng trong người cô bùng lên.
Cô rũ mắt, cẩn thận nghiền ngẫm tính cách của nguyên chủ—dịu dàng, nhạy cảm.
Sau đó, cô khẽ nhíu mày, ngập ngừng nói: “Em chỉ là… không có gì.”
Nói đến đây, như nhớ ra điều gì, đáy mắt cô bỗng xẹt qua một tia lo lắng:
“Phải rồi, tay anh bị thương sao?”
Kỷ Tú Bạch khẽ sững người.
Anh ta không ngờ điều cô quan tâm đầu tiên không phải chuyện bản thân bị vạch trần vì giả mạo Tư Tư, mà lại là vết thương đã gần lành trên lòng bàn tay anh ta.
Đôi mắt anh ta lóe sáng, giọng nói vô thức trở nên mềm mại: “Không biết chạm vào đâu mà bị xước một chút.”
Anh ta xòe lòng bàn tay ra: “Giờ cũng không nhìn thấy nữa rồi.”
Thấy Thời Yểu còn định nói gì đó, Kỷ Tú Bạch chủ động lên tiếng: “Thời Tư Tư đã đến gặp anh rồi.”
Gương mặt Thời Yểu cứng đờ.
Cô hoảng loạn ngước mắt nhìn anh ta, rồi nhanh chóng cúi đầu:
“Anh… có phải anh đã biết rồi không?”
“Gọi anh là ‘Kỷ tiên sinh’ cũng vì chuyện này phải không?”
Kỷ Tú Bạch dịu giọng cắt ngang lời cô, ánh mắt anh ta chăm chú như thể trong mắt chỉ có duy nhất cô.
“Yểu Yểu, anh chỉ biết một điều—người đính hôn với anh là em.”
Thời Yểu ngước mắt nhìn sâu vào đôi đồng tử thâm trầm của anh ta, bang hoàng lầm bầm:
“Anh không trách em? Sẽ không hủy hôn với em sao?”
Kỷ Tú Bạch im lặng một lúc, không trả lời thẳng vào câu hỏi của cô, chỉ khẽ cười một tiếng: “Anh đã nói chuyện với bác trai, bác gái rồi, họ cũng đã đồng ý. Đính hôn lâu như vậy rồi, chúng ta cũng nên thử một cách chung sống mới thôi.”
“Cách chung sống mới?” Thời Yểu ngây ngô hỏi lại.
“Cách chung sống của vợ chồng.”
Kỷ Tú Bạch dịu dàng nói: “Yểu Yểu, dọn đến sống cùng anh đi, đến ngôi nhà chỉ thuộc về hai ta.”
Tai Thời Yểu bất giác đỏ lên, cô cúi đầu: “Nhà của… chúng ta?”
Kỷ Tú Bạch nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ bừng của cô, ánh mắt dịu dàng dần rút đi, chỉ còn lại sự lạnh lẽo, nhưng giọng nói vẫn mềm mỏng như cũ: “Đúng vậy, nhà của chúng ta.”
“Được.”
Khoảnh khắc Thời Yểu đồng ý, chỉ số thiện cảm của Kỷ Tú Bạch lập tức hạ xuống -25.
Thế nhưng trên gương mặt anh ta không hề có chút khác thường nào, trái lại còn cưng chiều vươn tay về phía cô: “Về nhà nào?”
Hàng mi Thời Yểu khẽ rung, gương mặt ửng hồng cọ vào lòng bàn tay anh ta: “Được.”
…