Cô Ấy Là Pháo Hôi

Chương 6: Pháo hôi gả nhầm hào môn (5)

Kỷ Nghiêu là con trai của bố Kỷ với tình nhân, em trai cùng cha khác mẹ của Kỷ Tú Bạch. Cậu ta thừa hưởng dung mạo yêu nghiệt từ mẹ mình, nhưng tính cách lại ngang tàng, ngỗ ngược, đánh nhau là sở trường.

Năm đó, sau khi bố Kỷ qua đời, Kỷ Tú Bạch dùng thủ đoạn sấm sét nắm giữ hoàn toàn nền kinh tế nhà họ Kỷ. Người tình của bố Kỷ biết rõ ở lại cũng không có lợi ích gì, liền nhận một khoản tiền lớn từ Kỷ Tú Bạch, sau đó nhanh chóng dẫn theo Kỷ Nghiêu tái hôn với một ông chủ giàu có.

Không ngờ rằng, ông ta lại mắc chứng nghiện rượu, mỗi lần say xỉn là lại đánh đập mẹ con Kỷ Nghiêu không thương tiếc.

Kỷ Nghiêu từng nghĩ đến chuyện dứt khoát bỏ đi, nhưng cuối cùng vẫn không thể hoàn toàn đoạn tuyệt sợi dây huyết thống với mẹ mình. Cậu ta chỉ có thể đứng ra chắn phía trước, hứng chịu tất cả những trận đòn khốc liệt nhất.

Bị vùi dập dưới bùn lầy, nhìn thấy Kỷ Tú Bạch trên TV phong thái ngời ngời, Kỷ Nghiêu không khỏi nảy sinh lòng đố kỵ và oán hận, trong lòng luôn chỉ có suy nghĩ muốn cướp những thứ thuộc về Kỷ Tú Bạch.

Trùng hợp là, lúc đó Kỷ Tú Bạch đang giả vờ dịu dàng với nguyên chủ, điều này khiến Kỷ Nghiêu hiểu lầm rằng Kỷ Tú Bạch thực sự yêu cô, vì thế cố tình tiếp cận, quyến rũ cô.

Về sau, khi biết được người mà Kỷ Tú Bạch thực sự yêu là Thời Tư Tư, cậu ta lập tức vứt bỏ nguyên chủ, chuyển hướng sang Thời Tư Tư. Nhưng điều cậu ta không ngờ là, trong quá trình tiếp xúc, cậu ta lại thật sự động lòng với cô ta.

Trước khi kết thúc mạng sống, nguyên chủ cũng từng muốn tự cứu lấy mình.

Cô chợt nhớ đến người em trai đã từng đối xử tốt với mình, như kẻ sắp chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, cô gọi cho cậu ta, chỉ muốn tìm một nơi giúp cô rời xa Kỷ Tú Bạch, Ngôn Tế và nhà họ Thời để có thể hít thở.

Nhưng khi điện thoại được kết nối, thứ cô nghe thấy chỉ là tiếng cười trào phúng của Kỷ Nghiêu:"Liên quan gì đến tôi?"

"Kỷ Tú Bạch đã ghê tởm cô rồi, cô nghĩ cô còn chút giá trị nào với tôi sao?"

Đến lúc ấy, nguyên chủ mới nhận ra—

Hóa ra, từ đầu đến cuối, cô chưa từng có được tình yêu thực sự thuộc về mình dù chỉ là một chút.

[Hệ thống: Kỷ Nghiêu, độ hảo cảm hiện tại: 0.]

Tiếng hệ thống vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Thời Yểu, cô xoa nhẹ thái dương, bỗng nhớ ra điều gì đó, hỏi:

"Đúng rồi, mi nói ta cần thu thập tinh nguyên của vị diện chi tử… Vậy vị diện chi tử của thế giới này là Kỷ Tú Bạch?"

[Hệ thống: Không phải, là Ngôn Tế.]

Ngôn Tế?

Người họa sĩ nghèo với dung mạo anh tuấn, lại còn mắc bệnh về thính giác?

Thời Yểu ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó, cô cong môi.

Thú vị quá.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá.

Bắt đầu trò chơi nào.



Tòa nhà họ Kỷ

Kỷ Tú Bạch đứng trước cửa sổ, tầm mắt phản chiếu khung cảnh đô thị phồn hoa về đêm. Trong tay anh ta là một ly rượu vang, chất lỏng màu đỏ sẫm khẽ lay động.

Ba ngày trước, hình ảnh lần gặp mặt với Thời Tư Tư lại ùa về trong tâm trí anh ta.

Thảo nào anh ta luôn cảm thấy trên người Thời Yểu không hề có bóng dáng của cô bé năm xưa—hóa ra, Thời Yểu vốn chỉ là một kẻ thay thế hèn kém.

Khoảnh khắc trông thấy Thời Tư Tư, những đường nét trên gương mặt ấy mới dần trùng khớp với ký ức của anh ta về cô bé năm nào. Dù không quá kinh diễm, nhưng cô ấy vẫn thanh tú và căng tràn sức sống.

Thế nhưng, Thời Tư Tư lại nói:

"Xin lỗi, Kỷ tiên sinh, là nhà họ Thời đã lừa anh. Lẽ ra người phải liên hôn với anh là tôi, nhưng tôi đã có người mình thích rồi."

"Dù sao chúng ta cũng chưa từng tiếp xúc, thứ anh cần chỉ là một đối tượng liên hôn mà thôi. Vậy thì ai liên hôn với anh cũng chẳng khác gì, đúng không?"

"Huống hồ, thời gian qua anh và Thời Yểu chẳng phải đã chung sống rất tốt đẹp hay sao?"

"Anh hãy đối xử tốt với chị ấy..."