Mùa Xuân Trở Lại

Chương 5

Giọng nói quen thuộc khiến Diệp Tích Ngôn ngay lập tức nhận ra người đối diện là ai mà không cần nhìn. Cô nhất thời chậm một nhịp, hơi bối rối nhưng vẫn giữ tư thế ôm lấy Giang Tự, hạ thấp giọng hỏi: "Bác sĩ Giang?"

Khoảng cách giữa hai người trở nên gần gũi hơn bao giờ hết. Đây là thời điểm sắp đi ngủ, Giang Tự tỏa ra một mùi hương nhè nhẹ, không biết là từ sữa tắm hay thứ gì khác nhưng hương thơm ấy rất dễ chịu. Cô ấy đang mặc một chiếc áo thun không tay, chất liệu mỏng nhẹ, chỉ cần chạm vào là có thể cảm nhận được sự ấm áp, mềm mại bên dưới lớp vải.

Diệp Tích Ngôn thật biết cách chọn đúng chỗ, một tay ôm trọn lấy vòng eo của Giang Tự, không lệch đi đâu được.

Dù nhận ra người trước mặt, Giang Tự vẫn không trả lời.

Diệp Tích Ngôn vẫn còn mải mê suy nghĩ, lại hỏi tiếp: "Sắp đến nửa đêm rồi, chị định đi ra ngoài sao?"

Giang Tự chậm rãi đáp: "Không có."

"Có việc gì à?" Cô tiếp tục hỏi tới cùng.

Giang Tự đẩy cô ra: "Đi gọi điện thoại."

Vì trời đã quá khuya, La Như Kỳ đã ngủ nên cô chỉ có thể tìm một góc yên tĩnh để không làm phiền người khác.

Trời đêm không sao không trăng, bầu trời đυ.c ngầu như mực. Hành lang tối om, chỉ có một chiếc đèn đường gỉ sét ở phía xa tỏa ra ánh sáng yếu ớt, không đủ để soi sáng không gian xung quanh, lẻ loi đứng đó, dường như sắp bị bóng đêm nuốt chửng.

Diệp Tích Ngôn không thể nhìn rõ khuôn mặt Giang Tự, không biết cô ấy có khó chịu hay không. Cô chỉ cảm nhận được một sự xa cách mơ hồ, lờ mờ nhận ra hành động của mình vừa rồi có chút vượt quá giới hạn. Cô cảm thấy không thoải mái, lùi lại nửa bước.

Giang Tự ngửi thấy mùi khói thuốc trên người cô, đoán được cô đã ra ngoài làm gì nhưng không hỏi gì thêm.

Diệp Tích Ngôn nói khẽ: "Cầu thang không có ai đâu, rẽ vào đó là được."

"Tôi biết rồi" - Giang Tự đáp.

Cô lẩm bẩm thêm: "Nhớ mở đèn nhé."

Giang Tự rời đi.

Cô ấy đúng là có việc quan trọng, nếu không sẽ không ra ngoài để gọi điện như thế này.

Khu vực này đón gió từ ba phía, gió đêm mang theo chút oi bức thổi thẳng vào đây.

Diệp Tích Ngôn định nói gì đó nhưng lại thôi, lời đã đến bên miệng rồi nhưng lại không thốt ra được. Cô nắm chặt ngón tay, chậm rãi cảm nhận sự mềm mại từ khoảnh khắc vừa rồi vẫn còn vương lại nơi lòng bàn tay.

Một lát sau, ánh sáng vàng nhạt từ cầu thang hắt ra, soi rõ những hạt bụi lơ lửng trong không khí.

Diệp Tích Ngôn quay đầu nhìn, không thấy Giang Tự, chỉ có thể thấy bóng dáng mảnh mai của cô ấy đổ dài trên sàn. Cô đứng yên đó một lúc, sau đó chậm rãi bước về phía phòng mình nhưng vẫn chưa vào ngay.

Mãi lâu sau, ánh đèn ở cầu thang lại tắt.

Lúc này, Diệp Tích Ngôn mới xoay tay nắm cửa, đi vào trước.

Trong phòng, La Như Kỳ đang ngủ say, hơi thở đều đặn, nằm dang tay dang chân trên giường.

Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, cởi giày, nằm lên giường, kéo chăn đến ngang ngực rồi nhắm mắt.

Không lâu sau, Giang Tự cũng trở về.

Có vài tiếng động nhỏ vang lên rồi căn phòng dần yên tĩnh trở lại.

Diệp Tích Ngôn trở mình, quay mặt về phía bức tường xám trắng.

Ngày cuối cùng thường là bận rộn nhất, có rất nhiều việc còn dang dở cần phải hoàn thành, thêm vào đó là công tác chuẩn bị cho chuyến đi tiếp theo.

Buổi sáng hơn 7 giờ, mọi người đều phải dậy làm việc, không một ai rảnh rỗi.

Diệp Tích Ngôn được phân vào nhóm của Hà Anh Chính, chịu trách nhiệm liên lạc với chính quyền thị trấn, chỉ trong buổi sáng đã chạy đi chạy lại vài lần.

Đêm qua, cả đội đã đăng bài viết quảng bá thị trấn Bắc Giang lên mạng, kèm theo hai video quảng bá du lịch và một buổi livestream bán hàng, quảng bá đặc sản địa phương.

Vì hoạt động mang tính chất thiện nguyện, tất cả công việc trên đều không thu bất kỳ khoản phí nào.

Sáng hôm sau khi rời khỏi Bắc Giang, đích thân thị trưởng và bí thư đã đến tiễn, cảm ơn mọi người không ngớt.

Điểm đến tiếp theo là núi Đại Linh, cách thị trấn Bắc Giang khoảng 500 km.

Núi Đại Linh nằm ở trong tỉnh, còn xa hơn thị trấn Bắc Giang.

Cảm thấy hơi khó chịu mà không rõ nguyên nhân.

Trong điều kiện bình thường, với thời gian nghỉ ngơi giữa chặng, khoảng cách 500km có thể được hoàn thành trong khoảng 6-7 giờ lái xe cao tốc. Nhưng đoạn đường này thì phức tạp, phải leo dốc, vượt qua đèo, đi xuyên qua làng mạc, cộng thêm các khu vực giới hạn tốc độ từ 40-70 km/h, hành trình này ít nhất cũng phải mất 10 tiếng.

Đoàn người xuất phát từ Bắc Giang lúc 8 giờ 30, đến trưa 11 giờ mới đi được hơn 100 km.

Kế hoạch không gấp rút, chỉ cần đến núi Đại Linh trước trưa ngày mai là được.

Thiệu Vân Phong quyết định rằng buổi trưa có thể dừng lại ăn cơm, buổi tối sẽ ngủ trên xe, không cần vội vàng. Anh cũng nhắc nhở Diệp Tích Ngôn và những người khác là không được lái xe khi mệt mỏi, cứ mệt là phải nghỉ.

Bốn chiếc xe xuất phát trong chuyến đi này với bốn tài xế.

Xe Jeep đi đầu, xe tải nhỏ ở cuối, còn ở giữa là hai chiếc xe caravan cắm trại.

Tài xế của chiếc Jeep vẫn là Diệp Tích Ngôn, trong khi xe cắm trại lần lượt do Hà Anh Chính và một người đàn ông trung niên lái. Xe tải nhỏ thì do Tiểu Trần điều khiển, cô gái tóc ngắn này không chỉ có tài viết lách mà còn có bằng lái C1 với cả kỹ thuật và tâm lý đều rất vững vàng..

Khi đoàn xe tập hợp khởi hành, La Như Kỳ cùng vài người vô cùng phấn khích, tranh nhau chỗ ngồi trên chiếc xe Jeep với lý do muốn "chơi nổi" một chút, còn rủ cả Giang Tự đi cùng.

Chiếc xe Jeep bảy chỗ ngồi đầy kín người, La Như Kỳ và Thiệu Vân Phong ngồi phía sau, còn Giang Tự bị buộc phải ngồi ghế phụ.

Giang Tự, một bác sĩ có vẻ ngoài điềm tĩnh và trang nhã, ngồi xuống là giữ im lặng, ít nói, không tham gia vào những trò cười đùa phía sau, chỉ trả lời khi có ai đó hỏi chuyện.

Diệp Tích Ngôn trong lúc nghỉ giữa đường đã phát quà vặt cho mọi người.

Cô đưa cho Giang Tự một nắm kẹo nhập khẩu và một lon nước ngọt vị đào.

Giang Tự không thích ăn kẹo cũng như uống nước ngọt nhưng vẫn lịch sự nhận lấy và cảm ơn, chỉ ăn một viên sô cô la hạt dẻ.

Nhìn đối phương dường như không thích những thứ này, Diệp Tích Ngôn cảm thấy hơi khó chịu mà không rõ nguyên nhân.

Cảm giác này đến một cách đột ngột, không có lý do gì cả.

Chiếc xe tiếp tục chuyến hành trình, đi qua một rừng hoa hợp hoan mọc dại.

Vào tháng Bảy, hoa hợp hoan đang trong thời kỳ nở rộ, những chùm hoa đỏ rực nổi bật trên các cành cây, trải dài bất tận.

Thiệu Vân Phong ở phía sau nói không ngừng, kể về những nơi anh từng đi qua, những cảnh đẹp anh từng thấy, từ cảnh sương mù mờ ảo ở Giang Nam đến vùng đất khô cằn rộng lớn của cao nguyên Hoàng Thổ, và cả những sa mạc vô tận.

Anh có nhiều kinh nghiệm du lịch, đã đi qua không ít nơi nên không phải đang thổi phồng câu chuyện. Đây cũng là lý do anh được chọn làm người dẫn đoàn trong chuyến du lịch tự lái này.

Thỉnh thoảng, Thiệu Vân Phong sẽ hỏi những người trong xe đã từng đến đâu, như lúc này, anh hỏi Diệp Tích Ngôn đã từng đến Vân Nam chưa.

Diệp Tích Ngôn chăm chú nhìn đường, trả lời thật thà: "Năm kia, tôi có đến Đại Lý."

La Như Kỳ tiếp lời từ phía sau: "Trùng hợp ghê, giáo sư Giang cũng đến Đại Lý nè, cũng là vào tháng Năm năm kia!"

Diệp Tích Ngôn siết nhẹ tay lái, khẽ đáp: "Ừ."

La Như Kỳ cười nói: "Hai người có duyên thật đó!"

Diệp Tích Ngôn khựng lại một chút.

Giang Tự ngồi ở ghế phụ vẫn im lặng, không nói gì.

Đến khoảng 1 giờ trưa, đoàn xe đi ngang qua một thị trấn nhỏ, cả đoàn dừng lại để ăn một bữa no nê, nghỉ ngơi khoảng một giờ rồi lại tiếp tục lên đường.

Chặng đường buổi chiều khá gập ghềnh, băng qua một cây cầu vượt sông rồi leo lên những con đường quanh co trên núi, tiếp theo là đoạn đường xi măng nhỏ hẹp, uốn lượn.

Đường núi đặc biệt dốc và nguy hiểm, càng lên cao càng đáng sợ, khi xuống núi còn có cảm giác như mất trọng lực. Trong đoàn có người chưa từng trải qua tình huống như vậy, mặt mày tái nhợt, đến khi xuống tới đất bằng chưa được bao xa đã phải vội vã yêu cầu dừng xe, mở cửa bước ra bên lề đường để nôn thốc nôn tháo.

Giang Tự không ngại xuống xe kiểm tra tình trạng của người đó, bảo Diệp Tích Ngôn tấp xe vào lề, cho người đó thêm thời gian hồi phục.

Từ lúc này, đoàn xe lại trễ thêm nửa giờ nữa.

Đoàn xe dừng lại, nghỉ liên tục và cuối cùng cũng kịp đến gần huyện An Bình, cách đó khoảng 400 km trước khi trời tối.

Cả đoàn không vào huyện mà dựng trại tại một bãi đất trống cách đó khoảng nửa cây số.

Mùa hè là mùa cao điểm của du lịch, huyện An Bình là một trong những điểm đến được thành phố quảng bá mạnh mẽ nên đêm nay không chỉ có đoàn của họ mà còn có một đoàn tự lái khác với tám người cũng dừng chân tại bãi đất trống này, họ đến cùng thời điểm.

Gặp nhau là duyên, hai đoàn xe hòa thuận với nhau, thậm chí còn hẹn nhau nướng BBQ và uống bia.

Đoàn kia cũng sẽ đến núi Đại Linh, nhưng sau hai ngày nữa họ mới đi, trước mắt họ sẽ ở lại huyện để vui chơi.

Diệp Tích Ngôn, với vẻ ngoài và khí chất không liên quan gì đến sự ngại ngùng lại vừa để lộ một khoảnh khắc lúng túng không thể che giấu, quá rõ ràng.

Giang Tự ngẩng đầu lên, không có ý định tránh ánh nhìn của cô.

Diệp Tích Ngôn cảm thấy mặt mình nóng lên, tay siết chặt lon bia, giả vờ cúi xuống để che đậy.

Trong nhóm đông, Hà Anh Chính và mọi người đang hò hét, một đám người vừa la vừa gọi, trông có vẻ rất phấn khích.

Cảm giác được ngủ ngoài trời giữa thiên nhiên hoang dã là trải nghiệm mà đời sống thành thị không thể nào có được, những tòa nhà cao tầng gần như đã làm mòn mọi khao khát tận hưởng, thậm chí không cho người ta cơ hội được một lần buông thả. Nhóm đông lúc này đang phấn khích đến mức như mất kiểm soát, chẳng quan tâm gì đến xung quanh.

"Có người..."

Giọng nói nghe rất dễ thương và yếu ớt.

Diệp Tích Ngôn hiểu ý, biết rằng mình không nên làm phiền họ, giả vờ như không thấy gì, bước nhanh qua mà không ngoảnh lại.

Chưa kịp bước thêm ba bước, phía sau lại vang lên giọng nói.

Người kia đang an ủi người vừa bị dọa: "Không sao, cô ấy đi rồi."

Nghe có vẻ là hai cô gái.

Diệp Tích Ngôn chẳng dám quay lại, làm như không biết gì.

Khi trở lại xe caravan, La Như Kỳ và những người khác đã chia xong giường. Tiểu Trần không quen ngủ chung với người khác nên giành giường đơn, những người còn lại sẽ ghép đôi với nhau.

La Như Kỳ không dám nằm chung giường với phó viện trưởng, vì vậy cô rất vui vẻ chọn chung giường cùng với vị blogger du lịch. Hai cô gái còn lại khá thân thiết nên quyết định ngủ chung.

Giang Tự thì không có sự lựa chọn.

Khi Diệp Tích Ngôn trở lại xe, La Như Kỳ và những người khác đang đứng ở khu vực rửa mặt để vệ sinh cá nhân. Cô chưa biết mình sẽ ngủ ở đâu tối nay nên liền hỏi.

La Như Kỳ với miệng đầy bọt kem đánh răng trả lời: "Ngủ với giáo sư Giang, hai người ngủ chung một giường."