Nhặt Được Sư Đệ Là Phản Diện, Phải Làm Sao?

Chương 11

“Ây da, đây chẳng phải đều là do ta nghe kể lại thôi sao! Trọng điểm là, sau khi mẫu thân hắn chết đi, hắn được một lão ăn mày thu nhận. Kết quả chưa đầy một năm sau, lão ăn mày kia cũng chết luôn rồi!”

Nghe đến đây, thần sắc Thẩm Ngọc mới hơi dịu lại, nàng hỏi tiếp: “Sau đó thế nào?”

"Sau đó ta lén đi xem thử một lần, phát hiện lão ăn mày kia thực ra là bệnh chết. Nhưng quan trọng nhất là, hai năm sau, có một vị tu sĩ chuyên về bói toán đi ngang qua trấn này! Vị đó chính là Tử Dương tiên tôn, một bậc đại năng của Vạn Pháp Môn, danh tiếng lẫy lừng, vân du khắp thiên hạ!"

Y tu hạ giọng, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa thần bí:

"Lúc ấy, Tử Dương Tiên Tôn đang xem quẻ cho một người có duyên trong trấn, bất chợt liếc thấy đứa nhỏ trong đám khất cái ven đường, lập tức kinh ngạc thốt lên một tiếng ‘Quái lạ!’. Ngài ấy nói rằng mệnh cách của đứa trẻ này vô cùng kỳ dị, khó mà nhìn thấu, nhưng cảm giác rõ ràng nhất chính là… vô cùng bất tường!"

Thẩm Ngọc hồi tưởng một lượt, phát hiện vị Tử Dương tiên tôn này trong nguyên tác chỉ xuất hiện duy nhất một lần, cũng chỉ để khen nữ chính tư chất phi phàm, có tường vân bao quanh người.

Người phàm có thể không rõ, nhưng người tu chân như bọn họ lại hiểu rất rõ, Tử Dương tiên tôn tuyệt đối không dễ dàng khen ai bao giờ. Lần xuất hiện duy nhất kia, hắn vừa mở miệng đã trực tiếp nâng danh tiếng nữ chính lên một tầm cao mới, khiến nàng vang danh khắp cả Thanh Uyên giới.

Trong sách, về Tử Dương tiên tôn chỉ nhắc đến đúng một đoạn như vậy, ngoài ra không hề có bất kỳ chi tiết nào khác. Còn chuyện xảy ra ở trấn Ngũ Vân này... lại càng không được đề cập đến.

Y tu thấy Thẩm Ngọc trầm tư, cuối cùng nhịn không được mà nói:

“Sư tỷ, lần này ta thật sự nói hết mọi chuyện rồi. Chuyện của Tử Dương tiên tôn, ta không giấu một chữ nào đâu! Tỷ ít nhất cũng phải để tâm một chút chứ, mệnh cách này... không ai nói rõ được đâu. Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, Quý Kiêu đứa nhỏ này, thật sự rất đáng thương…”

Thẩm Ngọc hỏi: “Tử Dương tiên tôn thật sự đã nói mấy lời đó ngay tại chỗ sao?”

Y tu gật đầu chắc chắn: “Đúng vậy! Lúc ấy toàn bộ dân trong trấn đều có mặt, ai ai cũng nghe thấy rõ ràng.”

Thẩm Ngọc khẽ cười, giọng điệu lạnh nhạt:

“Vậy thì hắn đúng là có lòng dạ ác độc thật.”

Y tu ngơ ngác không hiểu: “Hả?”

Thẩm Ngọc bình thản đáp:

“Chẳng phải chính ngươi vừa nói sao, chuyện mệnh cách này vốn không ai nói rõ được. Tử Dương tiên tôn dựa vào đâu mà chắc chắn rằng, cả đời người nhất định phải đi theo đúng con đường mà số mệnh đã định sẵn, không thể thay đổi chút nào?”

Dứt lời, nàng xoay người, bước nhanh tới bên cạnh thiếu niên vẫn đang đứng chờ bên quầy thuốc.

Quý Kiêu siết chặt tay, ngón trỏ vô thức cọ nhẹ vào mép áo đã sờn rách.

“Há miệng ra.”

“…Cái gì?”

Thẩm Ngọc nhanh chóng nhét một thứ gì đó vào miệng hắn.

“Ngọt không?”

Quý Kiêu còn chưa kịp phản ứng, theo bản năng nhai nhẹ, cắn xuống một miếng giòn tan, đầu lưỡi chạm vào một hạt nhỏ. Hắn lập tức mở to mắt.

Trong miệng tràn ngập một vị ngọt thanh, thơm nhẹ mà không hề ngấy. Một hương vị mà từ khi có ký ức đến nay, hắn chưa từng được nếm qua.

Rõ ràng chỉ là một chút ngọt dịu bình thường, thế nhưng hắn lại cảm thấy mình như bị vị ngọt ấy làm cho choáng váng, có chút say sưa, có chút mất kiểm soát.

Quý Kiêu hai má phồng lên, nhai nhai rồi lí nhí nói:

“… Ngọt.”

Thẩm Ngọc ngạc nhiên: “Hàng kẹo hồ lô kia chất lượng tốt đến vậy sao? Để qua đêm mà vẫn không thay đổi mùi vị?”

Động tác nhai của Quý Kiêu lập tức cứng đờ.

Thẩm Ngọc cảm thán hai tiếng, thản nhiên bước qua bậc cửa, vừa đúng lúc chạm mặt một nhóm sư đệ, sư muội đang vội vã chạy tới.

“Các ngươi đến vừa đúng lúc, bên ta đã xử lý xong rồi. Đi thôi, phải đi tìm… Ấy? Người này là ai?”

Ánh mắt Thẩm Ngọc rơi xuống thiếu niên đứng sau lưng Lục Chi Thanh, lập tức nhận ra đây chính là một trong những người sống sót trong căn nhà hôm trước.

Thiếu niên kia đã thay một bộ y phục sạch sẽ, hoa văn trên vạt áo cho thấy rõ đó là trang phục của Thiên Vân tông.

Thiếu niên bước lên trước, ánh mắt thoáng qua Quý Kiêu một cách đầy đắc ý, sau đó tỏ ra vô cùng tự nhiên, chắp tay thi lễ:

“Tạ Thiên Tấn bái kiến đại sư tỷ.”

Ngữ khí của hắn vô cùng tự tin, cứ như thể đã xem bản thân là một phần của Thiên Vân tông vậy.

Sắc mặt Quý Kiêu trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Trong nguyên tác, người của Thiên Vân tông thường hay nổi lòng từ bi, thu nhận những kẻ đáng thương, nên Thẩm Ngọc cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Nàng chỉ nhàn nhạt gật đầu, nói:

“Biết rồi.”

Tạ Thiên Tấn vừa vui mừng định mở miệng nói gì đó, thì Thẩm Ngọc đã thản nhiên tiếp lời:

“Chỉ là không biết, vị yêu thú bên cạnh đang nhìn cái gì vậy?”