Nhặt Được Sư Đệ Là Phản Diện, Phải Làm Sao?

Chương 9

Y quán do Thiên Vân tông mở tại Ngũ Vân trấn, bên trong toàn là các y tu thuộc tông môn. Hôm nay, người phụ trách trực quán khi trông thấy vị khách vừa bước vào cửa thì suýt chút nữa không nhận ra người quen. Cho đến khi đối phương thản nhiên nói ra yêu cầu của mình, hắn mới vội vàng đáp ứng, lời trong lòng bất giác buột miệng:

“Sư tỷ, mới vài ngày không gặp, sao ta cứ thấy tỷ dường như đã thay đổi không ít?”

Thẩm Ngọc đang đưa tay nhận lấy gói thuốc, động tác hơi khựng lại một chút: “Vài ngày?”

Y tu trẻ tuổi vội nói: “À, chẳng phải mấy ngày trước sư tỷ vừa tới đây phối một viên linh đan hay sao…”

Thẩm Ngọc lúc này mới chợt hiểu ra... Ồ, là viên linh đan dùng để cho con yêu thú kia ăn đây mà.

Nàng gọi Quý Kiêu tiến lên, nói:

"Viên linh đan đó ta đã mang về luyện chế lại. Hôm nay tình cờ gặp vị tiểu huynh đệ này, liền đưa cho hắn dùng để bảo vệ tâm mạch. Hắn trúng một chưởng của ma tu, trong cơ thể vẫn còn tồn dư không ít ma khí. Nếu không xử lý cẩn thận, e rằng sẽ dẫn đến tự bạo mà chết. Ngươi mau xem thử đi."

Y tu kinh hãi, sắc mặt đại biến:

"Sư tỷ, chuyện nghiêm trọng như thế, sao tỷ lại nói nhẹ nhàng như thể chỉ là bị phong hàn thông thường vậy chứ!"

Lần này, chẳng cần Thẩm Ngọc nhắc nhở, chính hắn cũng tự căng thẳng vô cùng, vội vàng dặn dò mấy y tu đệ tử khác cẩn thận trông coi y quán, sau đó kéo Quý Kiêu vào một gian phòng nhỏ ở hậu viện. Khi buông rèm cửa xuống, Thẩm Ngọc cũng theo sát bước vào trong.

“Tiểu huynh đệ à, trong người ngươi có ma khí, sao ngươi lại chẳng chịu lên tiếng chút nào thế?”

Y tu vừa nói vừa vội vàng kéo áo Quý Kiêu ra, thuận tay cầm một cây ngân châm từ trên bàn bên cạnh, chuẩn bị đâm vào ngực hắn:

“Nếu cảm thấy khó chịu chỗ nào, ngươi tuyệt đối không được giấu giếm. Ta đây chỉ là một y tu mới tu luyện có vài năm, đâu thể so sánh được với các vị sư huynh, sư tỷ kia. May mà chưởng này không quá nghiêm trọng, lại được đại sư tỷ kịp thời bảo vệ tâm mạch giúp ngươi rồi. Nếu không ấy à, ta chắc phải đem cả linh thảo trân quý mà ta giấu bao lâu nay ra dùng mất thôi. Ai da, lần này có sư tỷ ở ngay bên cạnh, tay cũng không còn run nữa rồi...”

Khi ngân châm vừa đâm xuống, y tu lại tiếp tục lẩm bẩm:

“Ây dà, châm này cắm xuống thật vững vàng, không lệch một chút nào, ngươi nhìn xem, lúc đi vào còn rất có linh tính mà run lên mấy cái. Nhìn xem cây kim này đẹp biết bao nhiêu…”

Thẩm Ngọc: “Vị sư đệ này.”

Y tu trẻ tuổi: “Ấy, sư tỷ, sao vậy?”

Thẩm Ngọc: “Có phải ngươi cứ mỗi lần căng thẳng là lại nói nhiều hay không?”

Y tu cười khổ đáp: “Sư tỷ, chuyện này sao đến cả tỷ cũng biết rồi vậy? Ta còn tưởng mấy năm nay chưa về tông môn, hẳn sẽ chẳng còn ai nhớ nổi chuyện này nữa chứ…”

Thẩm Ngọc nói: “Sư đệ, ngươi mà còn không mau xuống tay, ma khí này lại sắp rút về rồi đấy. Còn nữa, Quý Kiêu, ngươi chẳng lẽ lại sợ kim châm sao?”

Quý Kiêu sắc mặt tái nhợt, môi cắn chặt, cố chấp nói: “Không có.”

“Ồ.” Thẩm Ngọc lạnh nhạt đáp: “Nếu đã như vậy, vị sư đệ này, không bằng ngươi xuống thêm vài châm nữa để dẫn ma khí ra, còn có thể đẩy nhanh tốc độ trị liệu đấy.”

Quý Kiêu nghe vậy, chỉ cảm thấy một luồng lửa giận bốc lên từ trong bụng, không ngừng xông thẳng lêи đỉиɦ đầu. Trong lòng còn có một giọng nói khác điên cuồng gào thét:

Nàng ta cố ý! Nàng ta tuyệt đối cố ý! Nhất định là cố ý!

Quả nhiên, lòng dạ nữ nhân là độc nhất trên đời!

Ánh nến trên bàn chiếu vào ngân châm cắm trước ngực, phản xạ thứ ánh sáng chói mắt vô cùng. Cảm giác choáng váng quỷ dị kia lại lần nữa ập tới, Quý Kiêu cố sức ép mình mở to hai mắt, hàm răng hung hăng cắn mạnh lên môi dưới, trong miệng lập tức dâng lên một vị máu tanh nồng.

Trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại.

Một bàn tay dịu dàng, ấm áp khẽ phủ lên đôi mắt hắn.

“Vị sư đệ này, mau hạ thêm vài châm nữa để dẫn ma khí ra đi. Cứ tiếp tục với tốc độ của ngươi thế này, chỉ e thanh trừ hết ma khí cũng chẳng biết đến khi nào mới xong.”

Khi đôi mắt không còn nhìn thấy, dường như đôi tai lại trở nên vô cùng nhạy bén. Thanh âm kia vang lên ngay phía trên đỉnh đầu hắn, nhẹ bẫng bồng bềnh, giọng điệu vẫn luôn mang theo vẻ hờ hững ấy.

Quý Kiêu chỉ cảm thấy nhiệt độ từ lòng bàn tay người nọ tựa hồ rất nóng, nóng đến mức khiến hai má hắn cũng bắt đầu phát nhiệt lên rồi.

Trước mắt hắn lúc này chỉ là một mảnh tối đen, bàn tay che kín tầm nhìn ấy từng ngón từng ngón đều khép chặt, chẳng chừa ra dù là một khe hở nhỏ nhất.

Khi tầm mắt hoàn toàn chìm vào bóng tối, không chỉ thính giác, mà ngay cả các giác quan khác cũng trở nên đặc biệt mẫn cảm. Người bên cạnh đang tỏa ra hơi ấm kia, tựa hồ cách hắn chưa đến nửa thước.