Kết Cục Của Những Kẻ Xuyên Nhanh

Chương 5: Kí ức

10. Lúc này tôi đứng trơ mắt nhìn Khương Minh đang vật lộn trong đau đớn. Khi hắn nhìn thấy tôi liền mỉm cười: "Tỷ tỷ, tỷ lại đến tìm ta sao? Tiếc thật, nhưng giờ ta sắp đi rồi."

Nhưng sau đó nụ cười kia liền tắt, hắn ta lại nhìn ta với ánh mắt trong vô cùng thống khổ, giống như, gặp lại 1 người nhưng người đó lại chẳng nhận ra hắn. Khi nhìn thấy ánh mắt đó, tôi lại cảm thấy tim mình rất đau, rất đau.

Và lúc này, cơ thể hắn đang từ từ tan biến. Hắn không còn nhìn tôi bằng ánh mắt thống khổ đó nữa, mà thay vào đó là ánh mắt đầy yêu thương. Tim tôi một lần nữa đau thêm, tại sao? Tại sao, tại sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó?

Nước mắt tôi tuôn trào ra không ngừng. Cho dù tôi có làm cách nào cũng không thể ngừng khóc, cơn đau từ trái tim như thắt lại, cổ họng tôi nghẹn ứ lại, trong đầu tôi xuất hiện 1 câu: "Không thể để người này biến mất."

Nhưng cho dù vậy, tôi đâu thể làm được gì cơ chứ? Khương Minh trước khi hoàn toàn tan biến đã kịp nói một câu khó hiểu với tôi: "Nhanh tỉnh lại đi, mọi người đều đang đợi tỷ."

Tỷ ư? Tôi có đệ đệ sao? Mọi người là ai? Sao họ lại đang đợi tôi? Khoan đã, hình như, tôi đã quên thứ gì đó rất quan trọng!

Ngay khi Khương Minh biến mất, thế giới cũng dần dần sụp đổ. Và đó cũng chính là lúc, những mảnh vỡ kí ức xuất hiện trong đầu tôi. Một cậu bé tầm 17-18 tuổi luôn mè nheo sau lưng tôi, cậu ta lúc nào cũng mở miệng gọi tỷ, tỷ một cách trong trẻo. Một người đàn ông lúc nào cũng cưng chiều tôi, một người phụ nữ lúc nào cũng chăm sóc, lo lắng cho tôi.

Bọn họ là ai? Tôi, là ai? Tại sao tôi lại chẳng thể nhớ được điều gì vậy? Đầu tôi đau quá, đau như búa bổ vậy. Tim tôi, cũng rất đau.

11. Tôi cuối cùng cũng nhớ ra hết rồi. Tôi là Khương An, là chị gái của Khương Minh. Mà Khương Minh đến đây, là vì tìm tôi, rồi gọi tôi tỉnh dậy.

Nhưng, tôi không thể rời khỏi đây được nữa rồi. Từ lâu, tôi đã nhận ra, nơi tôi đang sống, vậy mà chỉ là 1 cuốn tiểu thuyết. Vì để tôi không làm sai lệch hướng đi của tiểu thuyết mà thế giới này chọn cách bài trừ tôi. Biến tôi trở thành 1 thế giới khác, cô lập khiến tôi không cách nào trở lại được.

Và đó là lý do vì sao thế giới mặc dù liên tục sụp đổ nhưng vẫn có thể quay trở lại, đó là vì tôi vẫn còn sống. Lý do các chấp hành giả liên tục đến thế giới của tôi đều là vì em trai của tôi. Nó đã tạo ra chúng hòng tìm cách giúp tôi quay trở về.

Sau đó nó lại quyết định một thân một mình đi đến thế giới của tôi. Tiếp cận tôi, nhưng tôi đã không còn nhớ gì nữa rồi, kí ức của tôi, đã có người cố tình sửa chữa.

Đệ đệ tội nghiệp của tôi, đến khi mất, tôi vẫn chẳng thể nhớ ra nó là ai, nó chẳng thể đem tôi quay trở về. Tôi, sắp phát điên rồi!!! Đứa đệ đệ duy nhất của tôi, chết rồi, nó chết trước mắt tôi nhưng tôi lại chẳng biết gì cả. Cái ánh mắt nó nhìn tôi, đau đớn biết bao.

Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Nếu như tôi có thể nhớ ra sớm hơn, có lẽ, đệ ấy sẽ không chết. Đệ ấy đã âm thầm làm nhiều việc cho tôi như vậy, mà tôi lại chẳng hay biết gì. Ước gì, tôi chưa từng biết cái sự thật đó, nếu không, có lẽ chúng ta đã sống hạnh phúc rồi.