Mùa Xuân Không Trọn Vẹn

Chương 8

Biểu cảm Giang Dịch cũng nhạt, không thấy rõ cảm xúc gì, nhưng ánh mắt khi nhìn chiếc xe lại rất sâu đậm, nếu nhìn kỹ sẽ cảm nhận được một chút gì đó giống như đứa trẻ con nhìn lon bi thủy tinh mua được sau bao ngày nhịn ăn vặt, hoặc giống thiếu niên nhìn máy chơi game mới cuối tuần mới được chơi một ván. Song Hỷ bỗng cảm thấy… hình như Giang Dịch quý chiếc xe này thật.

Biết chắc chắn thể nào cũng trễ làm, Song Hỷ dứt khoát không hối nữa, đứng trong bóng râm nhà xe chơi điện thoại đợi.

Giang Dịch cũng chẳng định đi làm bằng xe, lau xe xong thì ra chỗ vòi nước ngoài trời rửa tay. Game của Song Hỷ còn chưa chơi xong, hắn vừa cúi đầu vừa lẽo đẽo theo sau, hai người cùng ra khỏi nhà, đi được một đoạn thì Giang Dịch dừng lại.

Vẫn chưa ra khỏi đầu hẻm phố Đèn Dầu. Ở đây nhà cửa cao hai ba tầng là cùng, nhưng san sát nhau, quanh năm chẳng thấy được mặt trời, trong không khí lúc nào cũng có mùi ẩm mốc. Người sống ở đây thì ý thức kém, rác vứt lung tung, nước thải chảy tràn lan, những túi nilon, hộp cơm xốp bị vứt bừa bãi đã sắp rữa ra, hòa làm một với đám cỏ dại và bùn đất.

Trên bức tường dưới đèn đường nơi khúc quanh, không biết ai đã dùng sơn đỏ vẽ mấy chữ to, đã nhiều năm trôi qua, sơn bong tróc gần hết.

“Đái ỉa bừa bãi, thối rữa bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©.”

Thế mà lời nguyền độc ác như vậy vẫn không thể lay chuyển được quyết tâm tiểu tiện vô tổ chức của một số người. Mỗi khi đi ngang qua góc khuất, vẫn thường ngửi thấy mùi khai nồng nặc đến buốt mũi. Giang Dịch đang nhìn góc tường. Trong cái xó xỉnh nồng nặc mùi xú uế đó, không biết từ khi nào, lặng lẽ mọc lên một nhánh hoa nghênh xuân.

Tháng ba, nắng nhẹ gió ấm. Nhánh hoa ấy đung đưa theo gió, những nụ hoa vàng nhạt mềm mại lay động nhẹ nhàng. Song Hỷ vui vẻ reo lên: “Cái chỗ này mà cũng nở hoa được cơ đấy!”

Làm “việc” chưa được một ngày, Song Hỷ đã hiểu vì sao sáng nay Giang Dịch cứ lần lữa mãi ở nhà lau xe đó là tấm lòng khổ tâm chẳng ai thấu.

Theo tưởng tượng của hắn, đến công ty báo danh thì phải có quản lý ra đón, đưa họ lên văn phòng uống trà tám chuyện, rồi chia cho hắn với Giang Dịch mỗi người một phòng làm việc riêng, có cây có hoa có máy tính. Việc văn phòng dù hắn chưa rành, nhưng vừa chơi game vừa học thì người có chí ắt sẽ học được thôi.

Nhưng khi hắn lần theo địa chỉ tới tòa nhà của Trần Tung, lại chẳng có ai đón tiếp. Hắn nói với lễ tân là tìm ông Hách, đối phương chỉ bảo hắn lên phòng tiệc tầng thượng đợi.

Hách Chương vừa trở về Tây Hà, tối đó tổ chức tiệc chiêu đãi các doanh nhân và nhân vật nổi tiếng ở tầng thượng, chuyện này Song Hỷ biết. Vừa nghe xong hắn hí hửng đi thang máy lên ngay, ai dè khi tới nơi mới phát hiện phòng tiệc còn chưa bày biện xong.

“Bên kia, qua khiêng bàn cái coi.”

Phòng tiệc người ra kẻ vào dọn dẹp bận rộn, thấy hai người đứng không bên cửa sổ liền gọi họ phụ một tay.

Song Hỷ chỉnh lại cổ áo, định giải thích mình không phải loại chạy vặt linh tinh là Tam Thái gia đích thân gọi điện cho Hách Chương, đích danh cử hắn tới giúp việc, chuyện khiêng bàn kiểu này thật không hợp với thân phận. Nhưng hắn liếc nhìn người gọi mình thân hình to lớn, mặt mũi dữ tợn, trông chẳng dễ chọc vào. Hắn nhìn sang Giang Dịch, thấy anh cũng đang quan sát người đó.

“Bọn mình đâu phải đến làm cu li, nếu mình mà ra tay thì còn mặt mũi nào cho Tam Thái nữa chứ?” Song Hỷ láu cá, bản thân không dám đắc tội người khác nên liền dụ Giang Dịch ra mặt. Hắn hiểu tính Giang Dịch nhất người này trời sinh phản nghịch, ghét bị sai khiến, chuyện không thích thì dù chết cũng không làm. Nào ngờ Giang Dịch lại thò tay vào túi quần, lôi ra hộp thuốc lá, rút một điếu đưa qua. Gã đàn ông kia ngậm thuốc vào miệng, nói một câu: “Không có lửa.”

Giang Dịch bật lửa châm thuốc cho hắn, thái độ rất khiêm nhường. Gã thấy anh biết điều, hơi nghiêng đầu về phía bật lửa, rồi dựa vào bậu cửa sổ, nhả ra một vòng khói, tự giới thiệu: “Tôi là Tôn Ngọc Đấu. Hai người là người của Tam Phòng đúng không? Hình như có ai đó nhắc tới, gì mà A Dịch à? Nhìn nhỏ tuổi hơn tôi, cậu gọi tôi là anh đi.”

“Anh Tôn.” Giang Dịch nói, “Tôi tên A Dịch.”

Tôn Ngọc Đấu nhíu mày: “Hình như tôi gặp cậu ở đâu rồi thì phải?”

Giang Dịch hờ hững: “Người ta bảo mũi tôi giống Lương Triều Vỹ.”

Tôn Ngọc Đấu nheo mắt nhìn anh một lúc: “Cũng có nét giống thật, bảo sao thấy quen. Phim Vô Gian Đạo tôi coi đi coi lại mấy lần đấy, Lương Triều Vỹ hồi trẻ cũng đẹp trai lắm.”

Tôn Ngọc Đấu trông rất có uy, sai người khác dọn dẹp bày biện còn mình thì thảnh thơi đứng chỉ đạo. Nhờ sự sắp xếp của hắn, phòng tiệc vốn đã lâu không sử dụng bắt đầu hiện ra dáng vẻ náo nhiệt.

Giang Dịch đứng bên cửa sổ nói chuyện với hắn một lúc, hút xong vài điếu thuốc rồi cũng bắt tay phụ khiêng sofa. Song Hỷ chết trân tại chỗ mình đứng đó trơ như khúc gỗ, cuối cùng cũng đành lủi thủi đi theo giúp việc.

Trời sập tối, phòng tiệc cũng đã được trang hoàng xong. Bữa tiệc bắt đầu lúc bảy giờ, những người không liên quan bị yêu cầu rời khỏi. Không biết có phải vì Tôn Ngọc Đấu nhớ mấy điếu thuốc Giang Dịch đã mời buổi chiều hay không, mà dặn người dẫn hai người họ đến phòng nhân viên. Căn phòng không lớn, ban ngày công nhân làm việc xong thì ngồi quanh đánh bài uống trà. Trên bàn có hộp cơm không biết ai đặt thịt xào ớt xanh với trứng chiên cà chua đầy ắp một thùng giữ nhiệt. Ai đói thì cứ ăn, xem như là bữa ăn cho nhân viên.

Song Hỷ thầm nghĩ bộ vest này không thể mua uổng phí được. Mặt mũi Hách Chương thì chưa thấy, tiệc tối cũng không được tham gia, giờ ngồi co ro trong phòng nhân viên ăn cơm hộp thì thật chẳng ra làm sao. Hắn lầm bầm: “A Dịch, hay là mình đi tìm ai hỏi thử đi? Dù sao cũng phải gặp được Hách Chương chứ.”

“Chờ đi, người cần gặp thì kiểu gì cũng gặp được.” Giang Dịch đang ăn hộp cơm của mình, hỏi lại: “Cậu ăn không?”

Song Hỷ đáp: “Không ăn, trong phòng tiệc kia có tôm hùm, sashimi đấy, ai mà thèm ăn cái này? Mà cậu cũng đừng ăn nhiều quá.”

Giang Dịch cầm lấy phần của hắn, nhặt hết thịt xào với trứng ra ăn, anh thích ăn đồ mặn, ớt xanh với cà chua thì không đυ.ng đến. Khi hai hộp cơm gần như ăn xong, cửa phòng nhân viên bị đẩy ra từ bên ngoài, một người đàn ông hơi mập bước vào.

“Hôm nay mọi người vất vả rồi, việc cũng nhiều, đây là bao lì xì anh Tôn gửi.”

Người đàn ông phát từng phong bì đỏ cho mọi người, Giang Dịch cũng đưa tay nhận. Ánh mắt ông ta liếc xuống, đặc biệt chú ý đến tay của Giang Dịch.

Khác với bàn tay thô ráp của dân làm việc nặng, đó là một bàn tay trắng trẻo sạch sẽ, ngón tay thon dài. Nhưng giữa ngón trỏ và ngón giữa lại có một lớp chai, đúng lúc bị ánh đèn chiếu nghiêng nên ông ta nhìn thấy rõ. Ông ta ngẩng đầu lên, đυ.ng ngay phải gương mặt mà mình vẫn nhớ rõ trong đầu.

Giang Dịch gật đầu ra hiệu: “Lâu rồi không gặp.”

“Tôn ca là cậu của ông Hách, tuy không rành giấy tờ hợp đồng gì, nhưng mấy chuyện bố trí sân bãi lặt vặt thì rất thạo.” Vừa dẫn họ về phía phòng tiệc, Hà Thông vừa giới thiệu: “Nói là cậu cháu, chứ cũng chỉ hơn ông Hách có mười tuổi, nhị thái gia mất sớm, ông Hách chỉ còn người thân duy nhất là ông ấy.”

Song Hỷ vẫn còn hoang mang: “May mà hồi nãy không đắc tội ông ta, A Dịch, cậu giỏi thật đấy, tùy tiện bám lấy một cái đùi, lại bám đúng cái to nhất.”

Hà Thông liếc hắn một cái, Song Hỷ hỏi: “Thế anh làm gì ở đây?”

Hà Thông: “Tôi lái xe cho ông Hách.”

Song Hỷ ừ một tiếng: “Nghe là biết lương không cao.”

Hà Thông: “…Còn cậu lương cao à?”

“Tôi còn chưa biết nữa.” Song Hỷ đắc ý nói, “Nhưng chắc chắn là cao hơn anh, làm tài xế thì có tương lai gì? Nếu là tôi thì phải ngồi văn phòng, làm nhân viên văn phòng sáng sủa.”