Mùa Xuân Không Trọn Vẹn

Chương 6

Tiểu Lưu là một cô gái nhỏ nhắn, tính cách yếu mềm. Dù khoác trên mình bộ cảnh phục, nhưng trong thâm tâm, cô cực kỳ sợ những chuyện liên quan đến ma quỷ.

Tối nay cô trực ban, đang ngồi gật gù vì buồn ngủ thì bỗng nhận được một cuộc gọi báo án. Thời tiết âm u như thế này vốn dĩ đã đáng sợ. Nhưng điều khiến cô sởn gai ốc hơn chính là đầu dây bên kia không có ai lên tiếng.

Chỉ có tiếng gió rít và mưa gào thét vang vọng qua loa điện thoại. Tiểu Lưu cố lấy dũng khí, hỏi thêm một câu. Cô cố gắng lắng nghe kỹ hơn, và lần này, ngoài tiếng mưa, cô còn nghe được một hơi thở rất khẽ.

Không biết vì lạnh hay vì sợ, cả người cô run lên. Sau một khoảng im lặng khó chịu đến mức ngột ngạt, cuối cùng người ở đầu dây bên kia cũng lên tiếng.

Giọng hắn khàn đặc, thấp trầm, chỉ nói một câu duy nhất. Nhưng câu nói ấy khiến toàn thân Tiểu Lưu nổi da gà. "Ở sông Hương Khê có xác người."

Tiểu Lưu vẫn chưa hoàn hồn, giọng cô run rẩy khi kể lại với đội trưởng Hà: "Đội trưởng Hà, anh nói xem, có phải kẻ thần kinh không? Nửa đêm nửa hôm gọi điện báo án, nhưng khi hỏi thêm chi tiết thì hắn dập máy. Gọi lại thì không ai bắt! Không phải cố tình hù dọa thì là gì? Đúng là vô đạo đức!"

Hà Phong Bảo mở máy tính, nhập số điện thoại vừa gọi đến, kiểm tra thông tin: "Điện thoại công cộng. Có lẽ chỉ là trò đùa thôi."

Tiểu Lưu vẫn chưa hết tức: "Năm nào trực ban chẳng có mấy đêm nhận được mấy cuộc gọi kiểu này. Hết người chết dưới sông Hương Khê lại đến người mất tích trôi nổi trên đó. Chẳng lẽ nhà tang lễ thành phố không đủ chỗ nên người chết đều tìm đến sông Hương Khê à?"

Cô siết chặt tay, bực bội nói: "Tốt nhất là đừng để tôi tóm được kẻ đó! Trời mưa gió thế này không chịu về nhà mà còn đi loanh quanh ngoài đường dọa người. Nếu bị tôi bắt được, tôi nhất định nhét hắn xuống sông Hương Khê làm ma nước luôn!"

Hà Phong Bảo đẩy về phía cô một bát mì ăn liền: "Đừng lắm lời nữa, ăn khuya đi."

Năm 2019, tiết Kinh Trập. Song Hỷ dậy từ sáng sớm, hớn hở chạy ra chợ sáng, mua đầy đủ há cảo tôm, cháo trắng, bánh bao chiên, rồi hớn hở gõ cửa nhà Giang Dịch.

Nụ cười vẫn còn vương trên khóe môi khi anh ta dừng lại trước cửa. Anh ta chỉnh lại quần áo, soi vào ô cửa kính bên cạnh. Kính cửa dán giấy màu mờ đυ.c, khiến bóng dáng phản chiếu không rõ nét, chỉ có thể mơ hồ nhận ra một người mặc vest cổ đứng.

Song Hỷ đứng thẳng như cột trụ, dùng hình ảnh phản chiếu trên cửa để chỉnh lại mái tóc dựng ngược như mào gà của mình. Tối hôm qua, anh ta vừa đi làm tóc ở tiệm A Doanh, tiện thể hưởng trọn gói massage thư giãn.

Trước khi rời đi, anh ta còn kỳ kèo xin thêm một tuýp keo vuốt tóc nhập khẩu, sáng nay đã bỏ cả buổi trời chải chuốt, cuối cùng cũng tạo ra một kiểu đầu ưng ý.

Hôm nay là một ngày quan trọng, cần phải ăn mặc thật bảnh bao. Nhưng gõ cửa mãi không ai trả lời, anh ta vò tóc đến suýt hói mà bên trong vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Trong chậu hoa bên bệ cửa sổ, cây xương rồng càng cua đã héo khô từ lâu, lá úa vàng rũ rượi. Song Hỷ nhấc chậu hoa lên, bên dưới lộ ra một chiếc chìa khóa.

Mà nói là "giấu" thì cũng không đúng. Chìa khóa nhà Giang Dịch để dưới chậu hoa trước cửa là chuyện ai cũng biết.

Cả khu này không ai không biết. Song Hỷ đã nhiều lần khuyên anh đổi chỗ cất chìa, nhưng Giang Dịch chỉ ngán ngẩm phất tay: "Nhà tôi chỉ toàn sắt vụn và bông vải cũ, có cho tiền cũng chẳng ai muốn ăn trộm. Cần gì phải giấu?"

Căn phòng không lớn, một phòng khách, một phòng vệ sinh. Giường kê sát tường bên cửa sổ, hai bên tường đóng đinh, căng một sợi dây ngang, trên đó treo một tấm vải dùng làm rèm giường.

Cả đêm không mở cửa thông gió, bên trong có mùi bí bách. Bên kia phòng đặt bàn, ghế, sô pha. Trên bàn vẫn còn một hộp mì gói ăn dở từ tối qua.

Song Hỷ vừa định thu dọn, nhưng rồi chợt nhớ ra…Bộ vest này là dành cho quý ông.

Mà quý ông thì không ăn mì gói. Lại càng không đi dọn mì gói thừa. Anh ta nhanh chóng rút tay về, chạy đi kéo rèm cửa sổ. Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng tràn vào phòng. Chăn trên giường khẽ động.

Từ bên trong, đôi mắt Giang Dịch dần dần lộ ra. Song Hỷ liếc thấy ánh mắt thờ ơ của Giang Dịch, chút hào hứng khi mặc quần áo mới tắt ngúm ngay lập tức.

Anh ta cố gắng biện minh một cách khô khan: "Nhà cậu bí quá, tôi mở cửa sổ cho thoáng thôi mà."

"Ra ngoài." Giang Dịch chỉ nói hai chữ, nhưng giọng điệu dứt khoát, mạnh mẽ.

Song Hỷ lập tức đóng cửa sổ, rút lui thần tốc, trước khi đi còn không quên ló đầu ra từ sau rèm nhắc nhở: "A Dịch, hôm nay đừng có lười biếng nằm ì nữa. Giờ chúng ta có công việc chính thức rồi, đi làm trễ sẽ bị chửi đấy!"

Căn phòng chật hẹp và u ám của Giang Dịch luôn kéo rèm quanh năm. Người lạ mới vào sẽ rất dễ vấp phải đống đồ linh tinh, nhưng Giang Dịch đã quen sống trong bóng tối. Anh vừa mở mắt ra đã có thể nhìn rõ mọi thứ trong phòng, dù chẳng cần bật đèn.

Mấy ngày trước, có vài cơn mưa nhỏ, mái nhà bị dột, nước thấm vào vách tường, để lại những vệt đen ngoằn ngoèo như chân rết, trông xấu xí vô cùng. Giang Dịch nằm ngửa trên giường, nhìn chằm chằm vào vệt loang lổ đó một lúc.

Ánh nắng rực rỡ len qua khe hở của tấm rèm, chiếu vào mắt anh, chói đến khó chịu. Anh bị đánh thức liền có chút khó chịu, bèn xoay người mặc quần áo.

Song Hỷ đứng trước gương tự kỷ soi gương, thấy Giang Dịch chỉ mặc một chiếc áo thun cũ, liền hốt hoảng kêu lên: "Cậu định mặc thế này đi làm á? Thay cái gì tử tế hơn đi chứ!"

Anh ta ưỡn ngực, vuốt ve bộ vest của mình: "Nhìn tôi đây này! Vest Armani mua trong hầm ngầm Long Thành, giá tận hai trăm tệ, giặt hai lần vẫn không phai màu đâu nhé!"

Giang Dịch ngồi xuống bàn, thản nhiên ăn bánh bao chiên.

Song Hỷ vẫn tiếp tục lải nhải: "Nghe nói Hách Chương mắt cao hơn đầu, ra nước ngoài học vài năm rồi về, giờ coi mình giỏi lắm. Người bình thường hắn còn không buồn nhìn nữa là. Cậu mà ăn mặc như thằng bới rác thế này, chắc chắn bị hắn khinh ra mặt."

"Người ta có coi trọng cậu hay không, chẳng liên quan đến quần áo." Giang Dịch nhạt giọng, "Chúng ta là người của Tam Phòng, bị gọi đến để phụ việc thôi. Cậu có mặc như thiên tiên, hắn cũng không cho cậu sắc mặt tốt đâu."

Anh nhìn Song Hỷ đánh giá: "Đi tiệm làm tóc à?"

Song Hỷ theo phản xạ ngửi thử trên người mình, lầm bầm: "Có mùi à? Tôi tắm rồi mà."

Thực ra, Song Hỷ không có công việc đàng hoàng, tiền bạc lúc có lúc không, nên mỗi lần đến tiệm tóc "bao đêm" đều phải tận dụng triệt để, hì hục cả buổi mới cảm thấy đáng tiền.

Thành ra hôm sau lúc nào cũng mặt mày nhợt nhạt, mắt thâm quầng, không cần phải ngửi, nhìn mặt là biết đã lao lực cả đêm.

Giang Dịch không vạch trần, Song Hỷ cũng tự hiểu, gượng cười gãi đầu.

"Tiệm của A Doanh không sạch sẽ, đừng đến đó nhiều."

Giang Dịch nghịch cái túi nilon đựng đồ ăn trong tay, vô tình hỏi: "Tiệm đó còn một cô gái tên Yến Tử, vẫn ở đó chứ?"