Nàng nhớ trong truyện có nhắc đến, Thẩm Dự là kẻ tự cao tự đại, lúc nào cũng mang theo một cây bạch ngọc địch, tên gọi “Tú Bạch”.
Nhưng hắn lại chưa bao giờ dùng đến, chỉ đơn thuần đeo bên hông như một vật tượng trưng.
Giang Niệm Niệm đảo mắt nhìn quanh, suýt chút nữa hoa cả mắt - bởi vì tu sĩ đeo bạch ngọc địch bên hông thật sự không ít!
Đột nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu nàng.
Nếu đã không tìm được Thẩm Dự, vậy thì cứ để Thẩm Dự tự tìm đến nàng!
Nàng lén hắt rượu nho lên người mình.
Chỉ trong nháy mắt, giữa đám đông vang lên một tiếng thét chói tai, lập tức thu hút sự chú ý của vô số tu sĩ.
Chỉ thấy Giang Niệm Niệm ngã lăn ra đất, toàn thân co giật, vết máu loang lổ, khóe miệng sùi bọt trắng.
Một tay nàng túm chặt lấy nữ tu sĩ bên cạnh, miệng không ngừng lặp đi lặp lại: “Mau… mau đi tìm Phù Hoa Thánh Quân… ta sắp không qua khỏi rồi…”
Nữ tu kia sợ đến mức mặt trắng bệch, mà tiếng thét chói tai vừa rồi cũng chính là do nàng ta phát ra.
“Mau! Mau đi thỉnh Phù Hoa Thánh Quân! Ở đây có người xảy ra chuyện! Có vẻ như là trúng phong điên!”
Các tu sĩ xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, không bao lâu sau, một thiếu niên vận y bào màu phấn, trên tay xách theo một hòm thuốc, từ đám đông bước ra.
Mọi người cung kính tránh ra nhường đường cho hắn.
Nam nhân đứng đó, lạnh lùng liếc mắt nhìn Giang Niệm Niệm đang nằm trên đất, sắc mặt có chút âm trầm.
Hắn khẽ cười khẩy, giọng điệu đầy châm chọc: “Giả bệnh? Ngươi là nha hoàn nhà nào mà gan lớn như vậy?”
Giang Niệm Niệm trong lòng khẽ giật mình, len lén hé mắt, nhìn thấy bên hông thiếu niên có một chiếc nơ hồ điệp màu vàng nhạt, khóe miệng nàng giật giật.
Nàng nhịn không được bật ra một câu: “Ngươi là ai vậy? Tiểu hài tử đừng nghịch ngợm, mau ra chỗ khác chơi đi.”
Vị thiếu niên có đôi mày như viễn sơn, ánh mắt đen nhánh pha lẫn tia kim quang, lơ đãng quét qua, mang theo khí chất ngạo nghễ bức người.
Hắn dùng ánh mắt nhìn kẻ thiểu năng liếc qua Giang Niệm Niệm, lạnh lùng nói: “Không phải chính ngươi giả bệnh để dẫn ta tới đây sao? Giờ còn giả ngốc cho ai xem?”
Mặc dù trong tiểu thuyết không hề miêu tả ngoại hình của Phù Hoa Thánh Quân, nhưng Giang Niệm Niệm thực sự không thể nào liên tưởng bốn chữ “Phù Hoa Thánh Quân” với thiếu niên trước mặt - Một kẻ mặc y phục phấn hồng, bên hông còn thắt nơ hồ điệp vàng nhạt.
Nàng nói: “Ngươi đúng là lên mộ đốt giấy báo - lừa quỷ đấy à? Nếu ngươi thật sự là Phù Hoa Thánh Quân, vậy vì sao bên hông lại không có bạch ngọc địch?”
Thiếu niên vừa định mở miệng thì một nha hoàn từ trong đám đông chen lên, vội vàng chạy tới trước mặt hắn, nói: “Thánh Quân, cây bạch ngọc địch mà ngài tìm không thấy sáng nay, nô tỳ đã giúp ngài tìm ra rồi. Nó bị rơi dưới gầm giường.”
Thiếu niên: Lạnh lùng nhướng mày.
Giang Niệm Niệm: Hóa đá ngay tại chỗ.
Mẹ nó, tình huống này cũng quá xấu hổ rồi!
Cảm giác muốn độn thổ bùng lên mạnh mẽ, đến mức chân nàng suýt nữa đào ra cả cung A Phòng ngay dưới đất.
Giang Niệm Niệm xấu hổ đến cực điểm, mặt đỏ bừng bừng.
Thế nhưng, trong mắt Thẩm Dự, nàng lại trông như đang bị nhan sắc xuất chúng của hắn làm cho mê mẩn.
Dù sao thì… trên đời này, nữ tử ái mộ hắn nhiều không kể xiết.
Hắn phất tay: “Giải tán đi.”
Mọi người dần tản ra, tiếng ca múa nhạc khí lại tiếp tục vang lên, không khí náo nhiệt như trước.
Thẩm Dự liếc nàng một cái, giọng thản nhiên: “Không có lần sau.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Đùi bị người ôm chặt.
Thẩm Dự thoáng cứng người, sau đó nhíu mày: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Giang Niệm Niệm ngẩng mặt lên, nở nụ cười lấy lòng: “Thánh Quân! Lâu nay đã nghe danh ngài khí vũ hiên ngang, y thuật tinh diệu, khắp thiên hạ này nếu ngài xưng đệ nhất, thì không ai dám xưng đệ nhị! Hôm nay được diện kiến, quả nhiên danh bất hư truyền! Cả đời này, ta chỉ hận không thể vì ngài mà si mê, vì ngài mà phát cuồng, vì ngài mà đập đầu vào tường liên tục đây này!”
Nàng cười nịnh nọt, giọng đầy lấy lòng: “Hôm nay ta không hề cố ý trêu chọc Thánh Quân đâu! Mục đích chính là muốn được diện kiến ngài một lần, đồng thời nhờ ngài giúp một việc nho nhỏ! He he…”